*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Phong Bắc nói cái gì đó, Cao Nhiên sững sờ, mãi đến khi Cao Hưng đi ra gọi cậu, cậu mới hoàn hồn, bên kia đã cúp máy rồi.
Không tin, Phong Bắc nói như thế.
Cao Nhiên vuốt mặt, cảm thấy thật buồn cười, có điều cơ mặt cậu cứng ngắc, chẳng thể nào nặn ra một nụ cười cho nổi.
Có hai khả năng, một là không tin thật, cho rằng là giả, hai mươi năm ngăn cách và xa cách khiến Phương Như Ý khó lòng thân cận, tìm hiểu con trai mình được, hai là không muốn tin, không muốn đối mặt với sai lầm lớn nhất đời mình.
Bất kể là trường hợp nào đều đã tổn thương người con trai thành tâm nói thật với bà mất rồi.
Buổi tối Cao Nhiên nằm trên giường, mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng vẫn bố trí y hệt như trước khi cậu rời đi, nhà này vẫn là nhà của cậu, ba mẹ chưa hề lột cậu xuống vứt ra ngoài.
Cao Hưng tha một thân hơi nước lên giường, “Thế mà bác trai bác gái không đánh gãy chân anh, bất ngờ thật.”
Cao Nhiên không phản ứng.
Cao Hưng cầm gối hít một hơi, chỉ có mùi nước giặt quần áo, không có mùi khác, cậu ném gối về chỗ cũ, gối đầu lên, “Anh liều ghê nhỉ, dám come-out, chuyện lớn như vậy cũng không nói với em, có khí phách phết.”
Cao Nhiên bắt chéo chân nói, “Chuyện của anh nói một ngày một đêm cũng không hết, đừng có hóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-tu-the-gioi-song-song/586360/quyen-2-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.