*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Triệu Tứ Hải vừa nghe Cao Nhiên nói ra hai chữ ‘treo cổ’ kia, cảm thấy như có gió lạnh thổi qua, anh rùng mình, theo bản năng ngước lên trên, chỉ có xà nhà giăng mạng nhện và giá sắt gỉ sét loang lổ.
“Căn cứ vào đâu?”
Cao Nhiên ra hiệu anh nhìn giá sắt, “Đoán.”
Triệu Tứ Hải nhìn lại, trên đó đóng đầy bụi, anh vươn tay lên sờ, thấy sao mà gợn gợn trong lòng, “Suy nghĩ của thằng nhóc cậu cũng kỳ quặc thật, trong tình huống bình thường, thi thể mà bị thiếu đầu, nguyên nhân cái chết hẳn là…”
Cao Nhiên chỉ về một phía, “Đầu ở kia.”
Triệu Tứ Hải nhìn thấy một đồng nghiệp lôi từ trong đất ra một mớ tóc bù xù, trên đó có một đống máu thịt be bét, dạ dày anh co thắt dữ dội, chạy sang một bên không ngừng nôn khan.
Phong Bắc nói, “Không được thì đứng xa ra một chút.”
“Nôn một chút là được rồi.” Triệu Tứ Hải chống đầu gối lắc đầu, “Cái gì thế, đấy là đầu à?”
“Là đầu.” Phong Bắc kéo khẩu trang lên trên, “Thịt trên mặt bị róc, còn một chút thịt nát bị thối gần hết rồi, không nhìn ra diện mạo ban đầu.”
Triệu Tứ Hải vừa ngoái đầu, thấy trong tai cái đầu kia có con giòi bò ra ngoài, vẫn còn vắt vẻo một nửa ở bên trong, đồng nghiệp kéo tuột con giòi ra luôn, anh nôn nao, “Ọe.”
Cao Nhiên đứng dậy, “Anh Triệu, thực ra nó cũng không khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-tu-the-gioi-song-song/586335/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.