Chương trước
Chương sau
Nguyên Ngọ không biết vì sao hôm nay mình lại lái xe Lâm Thành Bộ đến dưới lầu nhà Lâm Thành Bộ.

Lên cơn à.

Y không xuống, ngồi trong xe châm một điếu thuốc.

Hạ cửa kính xe xuống, vừa hút được một hơi đã bị gió thổi cho run cầm cập, y đành đóng cửa kính xe lại mở cửa sổ trời của ô tô ra.

Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một vài nguời làm ca đêm về muộn chạy vào trong hành lang.

Nguyên Ngọ tự nhiên cảm thấy vắng lặng,

Ngày trước ở một mình không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy thoải mái, một mình đến quán bar, một mình đi về nhà, một mình ăn cơm, ra ngoài một mình, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè nói hai ba câu.

Rất tốt.

Y cũng trải qua những ngày mơ mơ hồ hồ trên thuyền như vậy, nhiều khi Đại Đầu đến lải nhải lâu quá y sẽ thấy phiền rồi đuổi nó về nhà.

Nhưng bây giờ có hơi khang khác, y hi vọng ở bên cạnh mình có tiếng động, có người nói chuyện, có người chơi điện thoại.

Mà "có người" này nếu như là Lâm Thành Bộ thì càng tốt.

Nguyên Ngọ phả ra một hơi khói, muốn gảy tàn thuốc qua cửa sổ trời, vừa vươn tay thì thấy đầu điếu thuốc chọc vào thứ gì đó, tiếp theo có những chấm tàn thuốc rơi xuống theo tay y.

"Ấy!" Y sợ hết hồn, vội vàng phủi phủi quần áo và ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn xem có chuyện gì thì phát hiện đã mở cửa sổ trời ra rồi nhưng chưa gỡ tấm chắn nắng xuống, đầu thuốc lá của y dí vào làm cháy một lỗ trên tấm chắn nắng.

Chậc.

Ngáo thật rồi, trong xe có gạt tàn mà.

Xe Lâm Thành Bộ không phải mới nhưng đi hơn ba năm rồi, được giữ gìn tốt lắm, Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm vết cháy cũng xót hộ hắn.

Nguyên Ngọ đang nghĩ xem ngày mai có nên đi thay tấm khác không thì điện thoại reo.

Y lôi điện thoại ra nhìn đồng hồ trên xe, sắp một giờ sáng, cuộc gọi hiển thị trên màn hình là Lâm Thành Bộ.

"Cậu không ngủ à?" Y nghe điện thoại.

"Ngủ rồi," Lâm Thành Bộ thì thầm, "Mà em dậy đi vệ sinh, xem đồng hồ thì thấy chắc giờ này anh vừa từ số 18 về nên gọi điện."

"Có chuyện gì không?" Nguyên Ngọ hỏi.

"Không có chuyện gi," Lâm Thành Bộ cười, "Biết anh giờ này chưa ngủ, muốn nghe giọng của anh."

"Ừ," Nguyên Ngọ nhìn lên đầu, "Vừa hay tôi có chuyện này bảo cậu."

"Chuyện gì?" Lâm Thành Bộ hỏi.

"Cái tấm... chắn nắng cửa sổ trời trong xe cậu," Nguyên Ngọ sờ sờ tấm chắn nắng, "Tôi vừa làm nó cháy một lỗ rồi."

".... Nó có có thù với anh à?" Lâm Thành Bộ ngẩn người, "Dùng cái gì đốt vậy?"

"Tàn thuốc." Nguyên Ngọ nói.

"Anh dụi tàn thuốc lên trần xe hả?" Lâm Thành Bộ giật mình.

"Tôi muốn gảy tàn thuốc ra ngoài." Nguyên Ngọ nói.

"Ừ," Lâm Thành Bộ có hơi mờ mịt, "Cháy rồi thì thôi, dù sao cũng đâu có ai ngẩng lên nhìn."

"Ngày mai thay tấm chắn khác cho cậu." Nguyên Ngọ nói.

"Không cần, tiền đó thà anh mua trà sữa cho em còn hơn," Lâm Thành Bộ nói, "Tốt biết bao...."

"Tôi mua cho cậu mấy bộ quần áo nhé," Nguyên Ngọ thở dài, "Quần áo cho người già ở trong tủ của cậu tôi không thể nhìn nổi nữa."

Lâm Thành Bộ bật cười, "Sao lại là ông già được, sao anh lại thấy nó già được chứ."

"Quá đứng đắn," Nguyên Ngọ nói, "Quá bình thường."

"Em là người bình thường mà," Lâm Thành Bộ cười nói.

"Cậu không phải người bình thường, cậu là Jeho Tiểu Hoa..." Nguyên Ngọ nói đến chỗ này đột nhiên nhớ tới bức Thánh phụ và chữ A men trong cửa tủ của Lâm Thành Bộ, hơi nóng máu, "Đúng rồi có phải cậu có bệnh à."

"...Có à?" Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, "Chắc không có gì bệnh lắm."

"Cậu dùng não kiểu gì mà đem cái tranh chữ thập đấy treo ở cánh tủ vậy?" Nguyên Ngọ nói, "Lúc mở cửa tủ không có cảm giác đắm chìm trong ánh sáng của chúa à?"

"À," Lâm Thành Bộ cười cười, "Ai mà biết anh lại mở cửa đấy, em không tìm được chỗ treo, treo trên tường thấy có hơi..."

"Cuốn lại cất trong ngăn kéo không được sao?" Nguyên Ngọ nói.

"Không được," Lâm Thành Bộ nói, "Anh tặng em đâu được mấy thứ, cái đồng hồ kia em đeo suốt mà còn rơi xuống nước ở bến tàu cũ mất rồi."

"Sau đó không phải cho cậu cái khác rồi còn gì?" Nguyên Ngọ nhớ lại dáng vẻ Lâm Thành Bộ lặn dưới nước tìm đồng hồ hôm đó, khẽ thở dài, "Đâu đến mức đấy."

"Anh không hiểu đâu," Lâm Thành Bộ nói, "Trước kia tin nhắn anh gửi cho em em đều lưu không xóa cái nào, anh không tiếc nhưng em tiếc."

"Ít nên mới tiếc," Nguyên Ngọ ngả ghế ra sau dựa vào nhắm mắt lại, "Nếu như có nhiều thì không tiếc nữa đúng không?"

"Ai nói thế, tình cảm với tiền bao nhiêu cũng không đủ," Lâm Thành Bộ nói, "Nhiều mới thấy an toàn, làm người sợ nhất không an toàn."

Nguyên Ngọ im lặng ngẫm nghĩ không đáp.

"Sao thế?" Lâm Thành Bộ ở bên kia hỏi.

"Không," Nguyên Ngọ cười, "Ai lại đem cả tiền vào nói chung như vậy."

"Nói mỗi tình cảm sợ anh thấy khiên cưỡng quá, lấy thêm một cái so sánh có tính thuyết phục." Lâm Thành Bộ hiên ngang trả lời.

Nguyên Ngọ cười thật lâu.

"À," Lâm Thành Bộ thì thầm, "Anh vẫn ở trên xe à?"

"Đúng vậy." Nguyên Ngọ đáp.

"Dưới nhà em à?" Giọng Lâm Thành Bộ không hề giấu giếm ngập tràn sự mong đợi.

"Ừ." Nguyên Ngọ cảm thấy với trạng thái này của hắn thì cho dù y không ở dưới nhà hắn cũng sẽ nói là có để hắn không thất vọng.

"Vậy anh lên đi, ngồi mãi trong xe làm gì," Lâm Thành Bộ lập tức cười, "Được rồi, em chỉ nghe giọng anh chút thôi, không có việc gì, anh lên nhà đi, em dập máy đây, lát nữa tên cùng phòng em lại gào lên."

"À phải rồi," Nguyên Ngọ đột nhiên nghĩ đến, "Sao các cậu không có phòng riêng à? Ngủ thế nào?"

"Ở phòng khách sạn hai giường luôn, không tệ chút nào, vốn trước kia định sắp xếp ở phòng kí túc gì gì đó, ở đó còn giường tầng cơ." Lâm Thành Bộ nói.

"Bạn cùng phòng cậu... là ai?" Nguyên Ngọ hỏi.

"Đầu bếp, giống em đấy." Lâm Thành Bộ nói.

"À," Nguyên Ngọ đáp, cảm thấy câu trả lời này của Lâm Thành Bộ chưa đầy đủ.

Giống như có lúc bạn cảm thấy có chỗ nào đó ngứa ngáy nhưng gãi mãi mà không đúng chỗ, căn bản không biết ngứa chỗ nào, cảm giác bây giờ của y chính là như vậy, cảm thấy cứ có chỗ không thoải mái mà câu trả lời của Lâm Thành Bộ vẫn không làm biến mất được chỗ khó chịu này.

"Em phát hiện ra chuyện này," Lâm Thành Bộ đột nhiên bật cười, "Chú à, có phải chú ghen không?"

"...Sao cậu lại có ham muốn tôi ghen đến thế?" Nguyên Ngọ không biết làm sao.

"Đi đường vòng mà, không thể ham muốn anh yêu em," Lâm Thành Bộ nói, "Thôi thì cứ ham muốn anh ghen trước đi."

Nguyên Ngọ không lên tiếng, nhíu mày.

Ghen à?

Là vì thế sao?

Lâm Thành Bộ ở cùng một tên con trai khác, ba tháng, ban ngày gặp mặt huấn luyện với nhau, buổi tối về phòng ngủ cùng nhau, mặc dù không đi tắm với nhau nhưng thay quần áo chắc sẽ không né tránh...

Má nó thế này khác đếch gì sống chung?

"À," Nguyên Ngọ giống như ăn cả một tuýp mù tạt, lập tức phát hiện được điểm then chốt, "Ừ."

"Hả?" Lâm Thành Bộ sửng sốt, "Gì cơ?"

"Ghen." Nguyên Ngọ nói.

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười như điên làm Nguyên Ngọ giật mình, suýt chút nữa ném điện thoại đi,

"Làm gì đấy?" Y gằn giọng, "Quên lắp não rồi hả!"

"Không, chỉ là..." Lâm Thành Bộ cười không ngừng nhưng chưa nói xong đã thấy truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau đó có vẻ là tiếng gào thét của bạn cùng phòng, gào như súng liên thanh vậy, Nguyên Ngọ ở bên kia nghe vẫn rõ ràng: "Lâm Thành Bộ ông đi ị mà cũng không trật tự mà ị được à! Vừa ị vừa nói chuyện thì thôi, đi ị mà cũng vui như đi chợ vậy hả! Có phải táo bón thông rồi nên mới vui như thế! Có để người khác ngủ không!!!"

"Rồi rồi rồi xin lỗi," Lâm Thành Bộ vội vàng nói, "Đừng có mở cửa đừng có mở tôi không mặc quần đâu...."

"Cậu không mặc quần?" Nguyên Ngọ sửng sốt, "Cậu đang đi ị thật à?"

"Tên này liều lắm, em mà không nói thế nó tức quá nó sẽ xông vào đấy," Lâm Thành Bộ thì thầm, "Được rồi, nó ra ngoài rồi."

"Cậu ngủ đi, nửa đêm đừng làm ồn phiền người khác nữa." Nguyên Ngọ nói.

"Ừ," Lâm thành Bộ đáp, do dự xong lại hỏi, "Không phải chứ, anh ghen có thế thôi à? Nó sắp vào tới nơi rồi mà anh không ghen à?"

"... Cậu ta đi vào rồi thì hai người làm được gì?" Nguyên Ngọ hỏi.

"Không... Không làm gì cả." Lâm Thành Bộ nói.

"Vậy thì thôi," Nguyên Ngọ thở dài, "Dăm ba cái ghen tuông tôi ghen bừa ghen bạ một lần thôi, còn ghen mãi được à, phản tác dụng đấy."

"Ghen ít vẫn là ghen đi," Lâm Thành Bộ cười, "Được rồi, em đi ngủ đây, ngày nào năm rưỡi em cũng phải dậy rồi."

"Ngủ đi," Nguyên Ngọ nói, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Lâm Thành Bộ dập máy.

Nguyên Ngọ cất điện thoại vào túi, nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài một lúc rồi mới xuống xe.

Muộn rồi, hôm nay ngủ ở nhà Lâm Thành Bộ đi.

Mới vừa đi tới cửa thang máy thì điện thoại di động vang lên, Nguyên Ngọ lấy ra nhìn thấy tin nhắn Lâm Thành Bộ gửi tới.

- Đừng thay tấm chắn nắng, em muốn giữ lại.

- Có bệnh à, đi ngủ đi.

Nguyên Ngọ thở dài bước vào thang máy.

Một cái tấm chắn nắng bị thủng một lỗ giữ lại làm kỉ niệm à?

Nguyên Ngọ không hiểu suy nghĩ trong đầu Lâm Thành Bộ lắm, nhưng vẫn nghe theo hắn, không đổi thì thôi, dù sao cái cửa sổ nếu đang đóng thì không ai ngẩng lên nhìn làm gì, nếu ngẩng lên nhìn thì kiểu gì cũng bỏ nó ra.

Lên đến nhà Lâm Thành Bộ, Nguyên Ngọ sẽ theo thói quen đi lòng vòng trong nhà, lấy nước tưới cho cây vạn tuế để thể hiện rằng mình đến đây không chỉ để ngủ.

Lúc mở cửa tủ lại nhìn thấy Thánh phụ và chữ A men, hắn cạn lời tháo bức tranh này xuống cuốn gọn lại đặt vào góc tủ, sau đó tìm bút dạ trên bàn Lâm Thành Bộ tô đen hai chữ kia, còn giữ lại một chấm trắng bên trong mỗi ô, bên ngoài vẽ một vòng tròn đen, bên ngoài vòng tròn còn vẽ hai hình tam giác lên bên trên.

Nhìn đáng yêu bao nhiêu, một chú mèo đen.

Nguyên Ngọ lùi về sau nhìn nhìn, lại vạch thêm mấy nét ngang ngang ở hai bên.

Ừm, càng giống.

Nghệ thuật gia.

Y đóng cửa tủ lại.

Sau đó mở ra.

Lại đóng vào.

Lại mở ra, lấy một cái áo phông bình thường của Lâm Thành Bộ ra thay.

Buổi sáng ngủ dậy Nguyên Ngọ cảm thấy thật đau lòng.

Lúc Lâm Thành Bộ đi không hề nghĩ tới việc sẽ có người ngủ qua đêm ở nhà hắn cho nên dọn sạch tủ lạnh và bếp không còn thứ gì, trừ một bọc nấm hương khô, Nguyên Ngọ quanh quẩn tìm trong nhà không tìm thấy gì dù chỉ một miếng bánh quy.

Đang ngẫm nghĩ xem nên ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ về nhà thì thấy chuông cửa vang lên.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọ nghe được tiếng chuông cửa nhà Lâm Thành Bộ, cũng bị hắn sửa thành giọng của chính hắn.

"Hello, hello."

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, người nhấn chuông có vẻ cũng sửng sốt không nhấn nữa mà trả lời: "Hello."

"Ai vậy?" Nguyên Ngọ bước tới hỏi, nhìn qua mắt mèo thấy một cậu trai đang xách hộp đồ ăn.

"Chào anh, đồ ăn anh đặt đến rồi." Cậu trai nói.

Mình đã luyện được năng lực mua thức ăn bằng ý chí sao?

Nguyên Ngọ cảnh giác: "Tôi không đặt đồ ăn."

"Anh cóa đặt mờ," cậu trai lấy một tờ giấy trong túi ra rồi dùng giọng đặc khẩu âm niềm nam đọc địa chỉ nhà Lâm Thành Bộ, "Đây nà địa chỉ củ anh phớ hơm? Nâm Thành Bụ?"

Nguyên Ngọ ngẩn người: "Thành gì cơ?"

"Bụ?" Cậu trai kia nói.

"... Lâm Thành Bộ à?" Nguyên Ngọ mở cửa, "Lâm thành Bộ đặt đồ ăn à?"

"Đúng rồi," cậu trai đưa hộp đồ ăn ra, giọng nói vừa nhanh lại còn là tiếng địa phương nữa. "Tứng chiên bọc cơm, lộm gà xé với lước uống."

"Cảm ơn." Nguyên Ngọ nhận hộp đồ ăn.

Lâm Thành Bộ đặt cơm trưa cho y, trứng chiên bọc cơm rang, nộm gà xé, món ăn kèm, canh và đồ uống nữa, bày ra chiếm hết hơn nửa cái bàn.

Nguyên Ngọ nhìn cả bàn đồ ăn, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Lâm Thành Bộ.

- Cậu làm tôi nghĩ đến việc nuôi lợn.

Lâm Thành Bộ chưa nhắn lại, y đoán chắc lúc này vẫn đang nghe dạy dỗ của bếp trưởng Lưu, Nguyên Ngọ tặc lưỡi, không biết về rồi khả năng nấu nướng có bùng nổ không.

Y lấy hai cái bát tới định bụng chia thức ăn chừa lại cho buổi tối, nhưng nghĩ nghĩ lại cất chén đi.

Với tính cách của Lâm Thành Bộ, buổi trưa đặt đồ thì buổi tối nhất định lại đặt, nếu như mình vẫn ở đây thì ba tháng có thể ăn hết một lượt đồ ăn của các quán ăn quanh đây.

Thật đáng sợ.

Nguyên Ngọ ăn một miếng cơm rang, tiếp xúc với một người bị bệnh thần kinh thật đáng sợ.

Tận đến ba giờ chiều Lâm Thành Bộ mới nhắn tin lại.

- Ngon không cơm tối em cũng đặt rồi anh không cần ra ngoài mua đồ ăn muốn ăn gì nói với em là được không cần tự đặt đây là thú vui của em anh về nhà cũng bảo với em em đặt mang qua nhà anh em biết tiệm nào ngon.

Chắc vì lén lút nhắn tin, tin nhắn này của Lâm Thành Bộ không có lấy một khoảng trống, Nguyên Ngọ đọc một mạch ừ đầu đến cuối suýt chút nữa tắc thở.

- Ngon lắm.

Mặc dù y chỉ nhắn lại hai chữ nhưng chắc đặt đồ ăn là thú vui của Lâm Thành Bộ thật, ngày nào hắn cũng đặt đồ ăn đầy nhiệt huyết, đủ các món mới mẻ không trùng món nào.

Nguyên Ngọ cảm giác một tuần này y đã ăn hết tất cả một lượt những quán ăn có giao đồ ngoài quanh nhà mình và Lâm Thành Bộ, các loại đồ ăn, các loại cơm, các loại mì, các loại bánh...

"Cậu chơi chưa chán à?" Nguyên Ngọ vừa gọi điện thoại vừa mở cửa lấy đồ ăn, "Mấy người đưa đồ ăn tôi nhớ mặt hết rồi."

"Á!" Lâm Thành Bộ kêu lên, "Em quên mất!"

"Cái gì?" Nguyên Ngọ ngẩn người, "Đừng có cộc lốc như vậy, ăn mặc như ông cụ thì ăn nói cũng chững chạc hơn đi chứ."

"Có ai đẹp trai không?" Lâm Thành Bộ hỏi.

Mấy giây sau Nguyên Ngọ mới phản ứng lại được, cạn lời: "Không có ai đẹp trai hơn cậu."

"Vậy không sao," Lâm Thành Bộ cười nói, "Thật ra em thấy cũng khó có mấy người đẹp trai hơn em."

"... Tôi nói cậu này Tiểu Hoa," Nguyên Ngọ thở dài, "Tấm ảnh hôm đó cậu gửi cho tôi không có liên quan tí tị tì ti gì đến hai chữ đẹp trai đâu."

"Đệch, em đã bảo không chụp rồi mà, hôm đấy em chưa cạo râu!" Lâm Thành Bộ bực bội nói, "Lát nữa em gửi ảnh khác cho anh!"

Dập máy được mười phút rồi mà vẫn chưa thấy Lâm Thành Bộ gửi ảnh qua.

Lúc Nguyên Ngọ đã nghĩ rằng có phải hắn quên rồi không thì điện thoại đột nhiên reo vang.

Nguyên Ngọ mở ra vừa nhìn thấy đã cười, bảo sao lâu như vậy.

Lâm Thành Bộ ngồi trong phòng dựa vào cái bàn cạnh giường, bày ra một tư thế có thể kéo dài chân hết sức, cạo râu, tóc hình như cũng vừa mới gội rồi sấy.

Mặc dù Nguyên Ngọ thấy rất buồn cười nhưng vẫn phải thừa nhận, cực kì đẹp trai.

- Thế nào?

- Ai chụp cho cậu?

- Chính cái đứa cùng phòng đấy, nó chỉ cho em tạo dáng, nó chụp cho bạn gái suốt nên kinh nghiệm đầy mình, em đẹp trai không!

- Đẹp trai lắm.

Nguyên Ngọ mở hình ra nhìn lại, ngoại trừ đẹp trai thì có thể thấy Lâm Thành Bộ thực sự gầy đi, cằm cũng hơi nhọn rồi.

Đang ngắm thì Lâm Thành Bộ gọi lại.

Nguyên Ngọ nhìn đồng hồ thì đang giờ ăn cơm của bọn họ, Lâm Thành Bộ bình thường ăn vội ăn vàng xong nghỉ một tẹo rồi cuống cuồng đi luôn, hôm nay lại rảnh rỗi như vậy.

"Buổi tối nay không cần học à?" Nguyên Ngọ nghe điện thoại.

"Hôm nay em đến muộn một chút cũng được, trong bếp đang có vấn đề, đang sửa," Lâm Thành Bộ cười cười, "Có phải em gầy hẳn đi không?"

"Ừ, cằm cũng nhọn," Nguyên Ngọ nói, "Cậu ở trong phòng mà mặc nhiều thế, không mở điều hòa à?"

"Mở điều hòa cũng không bằng hệ thống sưởi đâu," Lâm Thành Bộ nói, "Mấy người bị cảm rồi."

"Không phải bốn mùa như xuân à?" Nguyên Ngọ hỏi.

"Em cũng nghĩ thế," Lâm Thành Bộ buồn rầu, "Sau đó mới nhận ra mùa xuân đâu có ấm áp gì cho cam, vẫn chết rét... Làm em không mang đủ quần áo."

"Đi mua đi." Nguyên Ngọ lập tức nói.

"Em không có thời gian," Lâm Thành Bộ nói, "Mà cũng không sao..."

"Không thì," Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, "Cậu có địa chỉ chỗ cậu không? Tôi gửi cho cậu."

"A?" Lâm Thành Bộ bất ngờ.

"Tôi gửi cho cậu, quần áo cậu ở trong tủ hết mà, tôi gửi cho cậu mấy bộ nhé?" Nguyên Ngọ nói.

"À, được được." Trong nụ cười cảu Lâm Thành Bộ không giấu được hơi run.

"... Có phải cảm động lắm không?" Nguyên Ngọ nghe thấy giọng hắn thấy có hơi buồn cười.

"Không phải cảm động," Lâm Thành Bộ cười nói, "Anh biết không, chỉ cần anh đối xử với em tốt chút xíu thôi, em sẽ... nhớ anh lắm."

Nguyên Ngọ không đáp, lời này của Lâm Thành Bộ giống như một cái lưỡi câu mềm mại khẽ cào vào chỗ nào đó trong lòng y, khiến y xuất hiện một loại cảm giác không gọi tên được.

"Anh có..." Lâm Thành Bộ dè dặt hỏi thử, "Có cảm thấy.... có gì đó... thì là... cảm thấy muốn... em ở bên cạnh anh... ầy nói sao nhỉ..."

"Muốn hỏi xem tôi có nhớ cậu không hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.