Lâm Thành Bộ nghe được câu này thì ngẩn người.
Nói chính xác ra thì lúc Nguyên Ngọ nói những lời này ra, mấy người bên cạnh đều ngây ngẩn, có lẽ trong trí nhớ của tất cả mọi người Nguyên Ngọ là người lúc nào cũng im lặng chịu nhịn.
Vậy mà trong tình huống thế này y lại nói câu đó ra, đừng nói là họ hàng mà cả Lâm Thành Bộ cũng không ngờ được.
Ấy thế mà bà nội là người phản ứng lại đầu tiên, sau khi ngỡ ngàng thì bắt đầu gào thét kèm theo giọng nức nở: "Mày làm cái gì đấy! Mày sợ bà già này chết muộn quá phải không? Mày muốn làm tao tức chết đúng không? Muốn trả thù hả!"
Lúc bà lão lao lên muốn tát Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ kịp thời xông lên cản lại, gạt tay bà sang một bên.
Giống như thói quen của Nguyên Ngọ là im lặng, tát người khác có khi cũng là động tác quen thuộc của bà lão, nhìn thuận tay đến thế mà, nếu không phải nhìn bà già có tuổi rồi thì Lâm Thành Bộ thật muốn nào tới đấu tay đôi với bà.
Bà lão sau khi bị gạt tay ra có hơi loạng choạng, lui lại phía sau dựa vào người chú hai, chú hai vội vàng đỡ bà: "Mẹ không sao chứ?"
"Ối.... giời ơi...." Bà lão kéo dài giọng.
"Lại nữa?" Lâm Thành Bộ muốn bái lạy luôn, nếu không phải là hắn tự ra tay thì với cái động tác này của bà lão, hắn chắc chắn là bà lão bị đánh mạnh quá dẫn đến bị thương rồi.
"Ơ cái đệch dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-muon-cai-bat-lua/2937573/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.