Nguyên Ngọ đứng ở cửa sảnh nhìn Lâm Thành Bộ tức giận đùng đùng quay xe còn va vào luống hoa ở hàng rào bảo vệ, chỉnh đầu xe két một tiếng rồi tất tả lái đi.
Y có hơi buồn cười, cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Thành Bộ.
- Vỡ đèn bên trái rồi.
Lúc xoay người chuẩn bị vào thang máy thì Lâm Thành Bộ gọi điện thoại lại: "Hóng cái gì mà hóng, lên nhà đi."
"Hóng xong rồi." Nguyên Ngọ nói.
"Anh đừng tắt điện thoại nữa nhé?" Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ do dự rồi nói: "Ừ."
"Em không có việc gì thì sẽ không gọi cho anh," Lâm Thành Bộ nói, "Nhưng có chuyện gì cần gọi tới mà điện thoại tắt là sẽ cáu lắm đấy chú ạ."
"Biết rồi," Nguyên Ngọ nhấn nút thang máy, "Cậu lái xe đừng gọi điện thoại."
"Em đâu có vừa lái xe vừa gọi," Lâm Thành Bộ nói, "Em dừng xe vào lề đường rồi mới gọi."
"Mau lái xe đi đi, cảnh sát tới kéo xe bây giờ." Nguyên Ngọ nói.
Cúp điện thoại xong y đi vào thang máy, không hiểu sao vẫn thấy muốn cười.
Gần đây không nóng giận được là tốt hay xấu y không rõ.
Bác sĩ Lương giúp y khống chế, chủ yếu là khống chế mấy suy nghĩ linh tinh, y cố gắng khống chế, có lẽ nào khống chế tốt quá lại khống chế luôn cả tình tính của mình.
Không hiểu.
Về đến nhà muốn tắm, đứng cạnh vòi hoa sen một lúc lâu mà nước phun ra vẫn còn lạnh, y ra ngoài nhìn thấy đèn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-muon-cai-bat-lua/2937549/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.