Con người có rất nhiều trạng thái xúc cảm,vui có,buồn có,phẫn nộ có,thậm chí tồi tệ nhất là tuyệt vọng.Những trạng thái cảm xúc ấy sinh ra là để làm con người không bị mờ nhạt trước muôn vàn sinh vật đang sống và tồn tại trên thế giới này.Vậy tại sao,ngay lúc này,Hyun Ji lại có cảm giác mình bị mờ nhạt vào dòng hư không của cảm xúc.Cô đang không cảm thấy gì cả,không vui,không buồn cũng chẳng phẫn nộ hay tuyệt vọng,cô chẳng cảm thấy gì cả.Nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại rơi,rơi một cách khó hiểu.Những lời nói ấy của Sehun làm cô thấy bất ngờ đến khó chịu.
Sehun nói cậu thích cô? Điều đó có phải sự thật hay chỉ là trò trẻ con trêu đùa cô? Hyun Ji như mất phương hướng,cô đứng chết lặng,gió từ khu vườn luồn vào gò má cô,hoà cùng dòng nước mắt mát lạnh lạ thường.
Chanyeol từ phía sau bước tới:
“Thì ra cô gái Sehun nói tối qua là em,anh không ngờ nó lại quyết tâm đến vậy”
Hyun Ji lau vội nước mắt,mỉm cười,huơ huơ tay ý chỉ “mọi việc ổn mà”,nhưng Chanyeol biết sự thật không phải vậy.
“Chanyeol oppa,em có thể,ở lại bên cách anh đến bao lâu?” Hyun Ji đột ngột hỏi.
“ Bất cứ khi nào em muốn rời đi,bọn anh luôn luôn hoan nghênh em mà!” Chanyeol mỉm cười.
Hyun Ji hít thở thật sâu,rồi cười lớn một cái:
“Ha ha ha ha.coi bộ em sẽ ở lại đây lâu lâu đó oppa”
Chanyeol không hiểu sao cũng bật cười theo.
Rồi hai người cùng quay trở lại làm đồ ăn sáng.
Sehun không vào bàn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dang-yeu-mot-exo-l/3224578/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.