Không khí ở Hàn Quốc đúng là tuyệt,có chút gì đó làm người ta muốn thả mình vào dòng chảy của thời gian,lặng lẽ trôi theo những cơn gió phảng phất.
Có lẽ,khi con người cảm thấy tuyệt vời nhất cũng là lúc họ chẳng có một chút oán trách về những gì họ phải trải qua.
Bây giờ đây,ngay lúc này,Hyun Ji thực sự không còn gì để nuối tiếc nữa.Cô thấy trong mình đang nôn nao những cảm xúc khác lạ,không hẳn là vui mà cũng chẳng phải là lo lắng.
Cô ngồi yên vị trên ghế,trước mặt cô là Sehun.
Cậu ngồi cười một mình với điện thoại,không biết là cậu đang xem cái gì nhỉ.
Hyun Ji nhìn Sehun không dời mắt.
Nhận ra mình đang bị “theo dõi”,Sehun ngừng nhìn vào màn hình,thay vào đó là nhìn vào Hyun Ji.
-Nhìn gì vậy,quản lí tạm thời?
Ngại ngùng,Hyun Ji quay ra chỗ khác:
-À…là do…mình thấy cậu đang cười thôi.
Sehun mặt có chút không vui:
-Đừng có xưng hô thân thiết vậy chứ,gọi tôi là Oppa đi.
-Cậu và mình bằng tuổi mà?_Hyun Ji thắc mắc.
-Nhưng cô nhìn trẻ hơn tôi.
Chanyeol từ trong phòng cầm theo cây đàn bước ra,ngồi ngay bên cạnh Hyun Ji:
-Em không được bắt nạt em ấy chứ.
-Hyung định về phe cô ấy à?_Sehun xìu mặt.
Hyun Ji buồn cười nhưng không dám hé miệng.Đúng là Sehun,làm khó các Hyung lớn quá.
Chanyeol cười một cách vui vẻ,rồi quay sang Hyun Ji:
-Này,em có biết hát không vậy?Anh đàn rồi em hát nhé!
Nhận được lời mời,Hyun Ji có chút mắc cỡ:
-Em…hát không hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dang-yeu-mot-exo-l/3224565/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.