Xin phép xong Lâm Linh lập tức chạy nhanh đến quán ăn vật hồi nãy, trên đường đi cô lúc nào cũng cười cười chắc là vì sắp gặp lại Lưu Xuân nên khiến Lâm Linh có chút phấn khởi cũng có vài phần hoảng sợ trong đó. Nói trắng ra kể từ khi cô đến quán ăn này chưa lần nào cô nói chuyện với Lưu Xuân dù chỉ một lần, có nhiều lần Lâm Linh cũng muốn bắt chuyện với cậu nhưng vì sợ cậu không thích nên thôi.
Một lúc sau Lâm Linh cũng đến được quán ăn, từ xa cô đã thấy thân ảnh của Lưu Xuân. Một chàng trai cao mét bảy mấy, sở hữu một gương mặt anh tuấn với những đường cong hoàn mĩ, khiến cho mỗi lần Lâm Linh thấy cậu là tim cứ đập rộn ràng mặt thì đỏ toát hết cả lên. Cô đến gần chỗ Lưu Xuân thấy cậu đang đứng bên một chiếc xe máy, tay bê một thùng hàng có vẻ như sắp đi giao một thứ gì đó. Cô đến bên Lưu Xuân ngại ngùng hỏi:
"Anh gì đó ơi cho em hỏi một chút."
Lưu Xuân quay sang nhìn Lâm Linh một chút rồi cũng mở miệng:
"Em muốn hỏi cái gì?"
Lâm Linh thấy cậu hỏi thế liền ngại ngùng hơn nữa, cô muốn mở miệng nhưng không nói được. Lúc sau Lâm Linh sợ mất thời gian của Lưu Xuân nên trả lời cậu thế này:
"Lúc nãy anh dọn dẹp bàn ăn trong quán anh có thấy chiếc ví nào màu hồng không?"
Đúng là không ngoài dự đoán của Lưu Xuân, chắc chắn sẽ có một nữ sinh nào đó đến lấy chiếc ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.