Hắn lấy ánh mắt đảo một vòng lên cơ thể Lưu Xuân, mèo nhỏ này có một thân hình rất cân đối và cậu còn sở hữu một làn da trắng trẻo nên càng khiến nhìn giống một đứa trẻ vậy. Tạ Hải rất muốn chạm vào cơ thể xinh đẹp của mèo nhỏ này nhưng hắn sợ sẽ khiến cho mèo nhỏ này tỉnh giấc mất nên hắn không nghĩ đến chuyện đó nữa. Thấy Lưu Xuân đã ngủ ngon hắn mới cởi chiếc áo khoác bên ngoài đắp lên cho người nào đó đang ngủ say sưa trên ghế.Vì trong phòng có điều hòa, hắn lại sợ cậu ngủ lâu trong này sẽ bị lạnh nên hắn mới chu đáo đến thế.
Sau khi đắp áo cho Lưu Xuân xong hắn trở lại bàn làm việc của mình. Hắn phải giải cho xong đống văn kiện trên bàn vừa mới được gửi đến, hắn vừa làm vừa nhìn mèo nhỏ kia ngủ. Mỗi lần Lưu Xuân chỉ cần xoay người một chút thôi cũng đủ để hắn có thể chú ý đến cậu, Tạ Hải suốt cả một quá trình đều ngắm nhìn Lưu Xuân, có đôi lúc hắn còn đến búng vào trán cậu vài cái nữa. Thấy cậu nhăn mặt vì đau hắn không thể nào mà nhìn cười nổi, hắn rất thích nụ cười xuất hiện trên gương mặt cậu nhưng từ lúc gặp hắn cậu chưa bao giờ cười cho dù một cái. Thậm chí những câu do cậu phát ra cũng có thể đếm trên đâu ngón tay.
--------
Tiểu Trương cũng không thua kém gì với Lưu Xuân cả, Lưu Xuân bên kia thì gửi hàng ở Tạ thị một công ty nổi tiếng. Còn Tiểu Trương thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969236/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.