Trì Tuyên vẫn nhớ như in cái đêm đó, nhưng trớ trêu thay trong suốt ba năm hắn không biết cậu ở đâu. Hắn có đến nhà cậu nhưng được tin cậu đã chuyển đi trong rồi, trong lòng rất thất vọng. Khoảng thời gian đó có vô số mỹ nữ đến tỏ tình hắn nhưng bị từ chối thẳng thừng. Ngày đêm chỉ nhớ đến một người đó là Tiểu Trương mà thôi!
....
Lưu Xuân tỉnh dậy đồng hồ đã điểm đến sáu giờ, cậu hốt hoảng vừa đứng dậy vừa tự trách mình. Nhìn xung quanh không thấy ai chỉ có cái áo khoác trên ghế và một tờ tiền đặt trên bàn. Cậu chắc đó là tiền trả món hàng của tổng giám đốc đây mà. Rút tiền ra thấy khá lớn cậu băn khoăn không biết có nên lấy không. Số tiền lớn thế này nhất không lấy sẽ tốt hơn, đợi khi nào có dịp quay lại trả tiền chắc sẽ không muộn.
Lưu Xuân mặc áo khoác vào rồi lấy xe phóng đi, trên đường cậu cứ lo lắng. Chuyện về cửa hàng bị mắng là chắc chắn rồi nhưng cái sợ lớn nhất là hắn có ấn tượng xấu với cậu không. Nhỡ đúng thì biết tính sao đây, chưa nói đến việc hắn có thể làm ảnh hưởng đến cửa hàng rồi bị đuổi việc. Nghĩ đến cậu thấy thật thảm họa.
Về đến cửa hàng cậu bị mắng đến đầu óc cũng trống rỗng, lần này là cậu sai. Đã những không lấy tiền còn ngủ gật nữa chứ lần này xem như không có chỗ trốn rồi, sau khi bị mắng xong tinh thần ủ rũ không muốn ăn gì nữa. Tiểu Trương không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969231/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.