Đọc xong mẫu giấy Lưu Xuân nhìn thức ăn trên bàn tuy chỉ có vài món đơn giản thôi nhưng cũng đủ để làm cậu thấy hạnh phúc. Lưu Xuân để tờ giấy lại vị trí cũ sau đó gắp một miếng thịt cho vào miệng, miếng thịt mềm mềm kèm với nước sốt nên ngay khi bỏ vào miệng là tự động tan ra. Hương thơm của miếng thịt không mất đi mà vẫn còn lưu giữ trong khoang miệng của mình. Lưu Xuân phải công nhận rằng bạn trai của cậu quá dỗi tuyệt vời đi mà, nếu không phải là tổng giám đốc thì Lưu Xuân cứ ngỡ đối phương là đầu bếp luôn cũng có.
Ăn xong kim đồng hồ cũng chỉ đến số bảy, Lưu Xuân bắt tay vào dọn dẹp thức ăn trên bàn. Đồ ăn thừa thì cậu đem cho vào hộp rồi cất vào trong tủ lạnh. Chén bát bẩn thì Lưu Xuân đem đi rửa. Xong xuôi nhìn lại đồng hồ chỉ mới bảy giờ ba mươi phút. Lưu Xuân định bụng sẽ lên lầu đánh thức Bảo Bảo dậy, ai ngờ khi vừa ra khỏi bếp đã thấy Bảo Bảo hai tay đút vào trong túi quần, đang đứng đợi cậu rồi. Lưu Xuân khẽ bật cười, hỏi:
"Bảo Bảo đợi anh có lâu không?"
Bảo Bảo dường như nghe thấy anh hai gọi nên xoay về phía anh hai, cười:
"Không ạ."
Lưu Xuân xoa đầu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé, ra khỏi nhà Lưu Xuân lấy chìa khóa cửa lại sau đó dắt bé đến trường học. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Bảo Bảo kể là ở lớp vừa mới có học sinh chuyển đến. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969204/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.