Vương Thiên Ân mở mắt tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng xông ngay vào mũi khiến cho y có chút khó chịu. Vương Thiên Ân nhìn qua bên cạnh, thấy vị bác sĩ kia đang ngủ gục trên giường. Vương Thiên Ân nhìn ra ngoài của sổ, bây giờ chắc cũng đã khá muộn. Y cử động muốn đi xuống giường nhưng mà lại phát hiện một chân đang bị treo lên, thở dài trong vô vọng, vậy là tối nay xem như đói và khác đến chết rồi. Văn Đông nhất thời chỉ có chút mệt mỏi nên ngả lưng, cảm nhận được giường động đậy, anh liền tỉnh giấc:
"Cậu ổn rồi chứ?"
Vương Thiên Ân gật đầu:
"Không còn thấy đau, nhưng mà bây giờ tôi thực sự đói và khát"
Văn Đông nghe xong liền bậc cười, Vương Thiên Ân nhìn hắn khó hiểu, trong đầu đặt nghi vấn. Tại sao hễ cứ gặp y là Văn Đông lại cười? Y thật sự không hiểu người này a. Văn Đông lấy bát cháo trên bàn, dùng muỗng khuấy đều sau đó đưa lên miệng của Vương Thiên Ân. Y có chút sững sờ, nhìn anh:
"Tôi bị gãy chân không phải gãy tay, không cần anh phải làm thế này."
Nhưng người kia vẫn nhất quyết không chịu để Vương Thiên Ân tự mình ăn, y bất lực đành miễn cưỡng mà ăn. Văn Đông thấy y ăn ngon lành, miệng mỉm cười, nhìn y chăm chú. Vương Thiên Ân nuốt nước bọt, mặt hơi hồng lắp bắp hỏi:
"Anh..anh là đang nhìn gì?"
văn Đông trả lời vu vơ:
"Tôi không nhìn gì cả, cậu ăn nhanh đi. Tôi còn có việc phải đi."
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969189/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.