Anh nói cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Giai Hân nhanh chóng trấn an: "Anh hai cứ yên tâm ạ."
Trình Hi lại giống như một con mèo bị chọc giận, nhe nanh múa vuốt với Lâm Hành Tri: "Đây là nhà của em, anh dựa vào cái gì mà bảo em cút ra ngoài!"
Lâm Hành Tri nhìn Trình Hi, nói: "Em có thể thử xem."
Trình Hi nhìn mẹ Lâm, cô vẫn nhớ kiếp trước mẹ đã bảo vệ cô như thế nào: "Mẹ, anh hai..."
Mẹ Lâm luôn có chút sợ đứa con trai cả, hơn nữa bà cũng cảm thấy cứ ồn ào nhốn nháo như vậy thì không hay, rất dễ bị người ta chê cười. Vừa rồi khi Trình Hi và Lâm Giai Hân làm trò khóc lóc chửi nhau trước mặt người ngoài, bây giờ nghĩ lại, bà đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt: "Nghe lời anh hai của bọn con đi."
Lâm Hành Tri gật đầu một cái với bác Lưu, sau đó nhìn mẹ Lâm nói: "Mẹ, chúng ta vào trong thư phòng nói chuyện đi."
Mẹ Lâm nhanh chóng đồng ý, đi theo Lâm Hành Tri, cũng không quên dặn dò: “Bảo người đưa ít quần áo mới tới cho Hi Hi."
Lâm Giai Hân nói: "Mẹ, con vẫn còn một số đồ chưa mặc, con có thể đưa cho em ấy trước."
Mẹ Lâm nghe vậy thì bảo: “Cũng được, vậy thì…”
Lâm Hành Tri vội ngắt lời bà: "Bảo người đưa đồ mới tới đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Nếu là chị em có quan hệ tốt, thậm chí là giữa bạn tốt với nhau thì tặng nhau quần áo và trang sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-xem-cuon-sach-ma-may-nguoi-xuyen-vao-roi/2624194/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.