Ba Lâm nói không lại Lâm Hành Tri, ông cả giận nói: "Tao là ba mày đấy, mày nói chuyện với tao như thế đấy à! Bây giờ cánh cứng rồi phải không! Chờ đến khi công ty giao hết cho mày, có phải mày sẽ đuổi tao ra ngoài luôn không?"
Lâm Hành Tri nhẹ nhàng nói: "Nếu ba đã nghĩ như vậy, con cũng không còn cách nào."
Ba Lâm tức giận ôm ngực: "Thuốc của tôi, đưa thuốc cho tôi, tôi bị thằng con bất hiếu này chọc cho phát bệnh tim luôn rồi.”
Mẹ Lâm có chút sốt ruột, rồi lại nghĩ không ra nên cho ba Lâm uống thuốc gì, chỉ có thể tiến lên giúp ông xoa ngực: “Hành Tri, con đừng chọc giận ba con nữa, tim ông ấy không tốt.”
Mặc dù Trình Hi và Lâm Giai Hân không biết chuyện ba Lâm bị bệnh tim, nhưng vẫn lo lắng mà nhìn qua.
Lâm Hành Tri nghe vậy lại nói: "Kết quả khám sức khỏe tổng quát tháng này của ba đã được gửi đến hộp thư của con ba ngày trước rồi."
Động tác của ba Lâm cứng lại, ông lại bắt đầu hét lên: "Ngực tao đau, tao là bị mày chọc cho tức phát đau đấy.”
Lâm Hành Tri hỏi: "Bác Lưu, trong nhà có giấm táo không?"
Bác Lưu nói: "Không có, nếu cậu chủ cần thì tôi sẽ mua ngay bây giờ."
Lâm Hành Tri suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thì mua ít thuốc tiêu hoá đi, đưa cho ba cháu hai viên."
Bác Lưu cố nén ý cười, nói: "Được, tôi lập tức đi ngay."
Ba Lâm cũng không tiếp tục giả vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-xem-cuon-sach-ma-may-nguoi-xuyen-vao-roi/2623275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.