Cô gái kia ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Tri, vừa rồi hiển nhiên là cô đã khóc, hai mắt sưng đỏ, có chút hoảng hốt, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở: "Thực xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý."
Lâm Hành Tri cũng không có thói quen làm người khác khó xử, vì vậy anh gật đầu rồi đẩy bác Lưu rời đi với vẻ mặt lạnh nhạt: "Bác Lưu, chờ bác sĩ xác nhận tình trạng của bác đã ổn định thì cháu sẽ đưa bác đến trang viên ông nội đang ở. Hoàn cảnh nơi đó cũng tốt, thích hợp để bác dưỡng thương."
Bác Lưu nói: “Chờ chân bác hoàn toàn bình phục đã, nếu không chỉ sợ đến đó sẽ làm phiền ông chủ.”
Lâm Hành Tri ấm giọng nói: "Không sao. Ở chỗ ông nội cũng có bác sĩ gia đình. Nếu bác cảm thấy Tiểu Trương không tồi thì cháu sẽ thương lượng với anh ta, để anh ta đi theo chăm sóc bác."
Bác Lưu nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
*
Lâm Hành Tri cùng bác Lưu ăn cơm chiều rồi mới rời khỏi bệnh viện. Hơn nữa, theo yêu cầu của bác Lưu, và sau khi Lâm Hành Tri đã tự mình xác nhận chất lượng các bữa ăn trong bệnh viện, anh đồng ý sẽ không để người bên nhà cũ đưa cơm cho bác Lưu một ngày ba bữa nữa. Anh cũng đã nạp tiền vào thẻ cơm của bệnh viện rồi, sau này Tiểu Trương sẽ dùng thẻ đó lấy đồ ăn trong bệnh viện cho bác Lưu.
Tuy nhiên, Lâm Hành Tri vẫn liên hệ với một nhà hàng tư nhân, mỗi ngày vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-xem-cuon-sach-ma-may-nguoi-xuyen-vao-roi/2623227/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.