Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần đầu nói chuyện với chủ nhà rất suôn sẻ, hơn nữa còn hàn huyên với nhau xấp xỉ hai mươi phút mới kết thúc.

Mà hảo cảm Tô Tinh Thần dành cho chủ nhà có thể dùng mắt thường thấy nó đang tăng vọt.

Tất nhiên, về chuyện tìm việc, Tô Tinh Thần đã chắc chắn mình không thể ỷ vào chủ nhà để nhờ anh ta sắp xếp công việc cho mình được.

Thanh niên vốn đã mệt lử lại nghĩ đến tương lai sau này, bèn lấy lại tinh thần, đọc sách thêm nửa giờ mới chịu đi ngủ.

Đám chó con tối nào cũng như nhau, đứng dưới chân cầu thang chờ đợi chủ nhân.

Thấy cửa mở mới đứng lên vẫy vẫy đuôi, lười biếng duỗi người ngáp một cái, sau đó chạy tới bên chân Tô Tinh Thần cọ cọ đầy thân mật: “Gâu gâu…”

Tô Tinh Thần rất thích chúng, lập tức thả sách xuống, khom lưng nâng tay xoa đầu chó, dùng sức vuốt ve hai lần, vuốt đến khi nào thấy đủ mới chạy xuống lầu.

Trước tiên phải đi xem chuồng gà con, đám chúng nó đều đã ngủ cả rồi.

“Suỵt…” Tô Tinh Thần ra hiệu với một chú chó đứng bên chân, bảo chúng nó đừng ồn: “Đi, về ngủ thôi.”

Một chủ hai cún đi qua mảng sân ngập tràn ánh trăng, quay về phòng ngủ, ngửi thấy mùi hương muỗi nhẹ nhàng quanh quẩn, từ từ chìm vào trong giấc nồng.

Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, nhưng cũng rất “ồn ào”.

Yên tĩnh là vì mấy dặm xung quanh không hề có tiếng người, mà ồn ào vì trong mảnh rừng gần đó thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng muông thú trùng kêu.

Cứ xem chúng nó là một loại tạp âm, tất nhiên sẽ không thể an giấc được.

Nhưng nếu xem chúng như bản hòa ca của thiên nhiên, vậy thì sẽ ngủ rất ngon.

Sáng ngày hôm sau, Tô Tinh Thần lòng đầy phấn chấn đi múc hai thùng nước giếng vào vườn tưới rau.

Lại phát hiện đám rau cải đã lớn bằng một bàn tay của mình, cậu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ lôi cái làn đựng rau ra, nhổ một ít từ trong luống rau cải mọc lít nhít.

Vì vậy sáng hôm nay, trên bàn cơm của giám đốc Du có thêm một đĩa rau cải chan tương.

Nước tương có gừng sợi làm gia vị, gắp lên một miếng cắn vào, hương vị ngon ngọt lẫn chút đắng, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, quả là giữ nguyên vị ban đầu.

Du Phong Hành ăn một miếng liền đảo mắt nhìn tờ giấy bạn mình để lại: Đây là rau cải do chính tay tôi trồng đó ngài Du.

Thứ này còn hợp ý hơn mấy món quà có giá XXXX mà Du Phong Hành nhận được.

Thử nghĩ mà xem, ở cái thời này trừ mẹ ruột ra, còn ai có thể tự tay trồng rau cho hắn ăn?

Du Phong Hành cũng không nghĩ đến, chỉ cần nhìn thấy cái danh hiệu sếp lớn người người phải ngước nhìn của hắn, chắc chắn người chịu trồng rau cho hắn ăn sẽ càng nhiều!

Chỉ là sếp Du đang bị mỡ heo làm mù mắt, chỉ thấy người bạn mới đáng yêu chỗ nào cũng đều tốt.

Không thể nghi ngờ.

Mà Tô Tinh Thần được hắn nhớ thương đang mang theo một rổ rau cải trong vườn nhà mình, lái xe ba bánh đi vào trong thôn.

Tô Tinh Thần đưa rau đến trước mặt chú Ngưu như hiến báu vật, cười đến vui vẻ: “Chú Ngưu, đây là rau cháu trồng! Cho chú ăn đấy!”

Chú Ngưu sửng sốt, cười theo: “Thế thì tốt quá.” Ông nhìn rổ đồ ăn trong tay Tô Tinh Thần, cẩn thận nhận lấy: “Đám gà nhà cháu vẫn ổn chứ?”

Giọng điệu cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc trúng chỗ đau của đứa nhỏ này.

“Vâng! Khỏe lắm ạ.” Tô Tinh Thần trả lời: “Chúng nó còn tung tăng nhảy nhót kia kìa, ngày nào cứ đến giờ chăn thả đều sẽ ị đầy ra.”

“Hahaha.” Chú Ngưu tưởng tượng ra hình ảnh Tô Tinh Thần đứng trong sân rượt gà đuổi chó, nở một nụ cười đầy hoài niệm.

Trong lòng suy nghĩ, đứa bé này ngoan quá, sao lại không phải là con ông chứ.

Chú Ngưu nhìn mặt trời: “Hôm nay lại lên trấn hả?”

Tô Tinh Thần cũng nhìn mặt trời theo: “Đi chứ.” Nhưng mà không gấp lắm, cậu nhìn chú Ngưu: “Gần đây chú đang làm gì thế?”

Chú Ngưu hút một hơi thuốc, chỉ chỉ những bán thành phẩm làm từ trúc đặt ngoài cửa: “Buổi sáng đan rổ, chiều làm áo tơi, tối thì nghỉ ngơi vì mắt kém.”

“Ừm ừm…” Tô Tinh Thần gật đầu.

Chú Ngưu năm nay đã hơn bảy mươi, dân quê lúc nào cũng trông già hơn tuổi thật.

Tới tuổi này rồi còn duy trì được một cơ thể khỏe mạnh đã thuộc dạng hiếm có.

Tô Tinh Thần cảm thấy đề tài này có chút thương cảm, vì vậy không nói gì nữa.

“Hôm nay cháu gặp chuyện vui à? Cười vui vẻ thế?” Chú Ngưu đột nhiên hỏi.

Lần đầu chú Ngưu gặp Tô Tinh Thần đã có cảm thấy đứa nhỏ này tuổi còn trẻ, vậy mà nụ cười lúc nào cũng nặng trĩu, trên khuôn mặt là sự buồn rầu không hợp tuổi.

Toàn thân đều toát ra cảm giác tuy rằng ôn hòa nhưng lại không tươi sáng như hiện tại.

“Dạ?” Tô Tinh Thần xấu hổ xoa xoa mặt, để lộ sự khoe khoang kiêu ngạo vô cùng sống động: “Gần đây cháu có bạn mới rồi.”

Nói xong còn cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng sáng.

Chuẩn nụ cười tám răng.

“Khụ khụ, có bạn gái à?”

Cũng khó trách, chú Ngưu là kiểu người rất thích hóng hớt.

“Không không không.” Tô Tinh Thần đỏ mặt xua tay, vội giải thích cho rõ ràng: “Là bạn trai ạ.” Nói xong lại sửng sốt, hình như có gì đó sai sai?

Tô Tinh Thần nghĩ nghĩ, cường điệu thêm lần nữa: “Bạn, nam, ạ.”

Hẳn là nên nói như vậy.

“Ồ.” Chú Ngưu nói.

Sau khi nói chuyện với chú Ngưu một lúc lâu, Tô Tinh Thần hôm nay còn có việc bèn đội chiếc mũ rơm nhỏ lên rồi vẫy tay chào tạm biệt với ông, sau đó vừa lái xe vừa hát, tiêu sái đi thẳng đến trấn nhỏ cách đó ba mươi dặm.

Tô Tinh Thần giờ khắc này đang lái chiếc xe ba bánh tốt nhất, ở trong căn nhà rộng rãi nhất, nuôi hai con chó tăng động nhất, kết bạn với người tri kỷ nhất, tất cả đều như một giấc mộng hoàn mỹ.

Hôm nay lên trấn mua cái này cái kia, lại tốn thêm một khoản tiền nhỏ.

Tô Tinh Thần không khỏi lo lắng, mấy ngày nay vì phải chăm sóc đám gà con và sửa bếp nên thu nhập đã chạm đáy số không.

Vì vậy buổi chiều sau khi trở về, giữa hai lựa chọn kiếm tiền và đọc sách, Tô Tinh Thần đã cảm thấy trong thời gian ngắn có đọc sách cũng không thể chuyển thành nhân dân tệ được, vì vậy lên núi đào đồ vẫn thực tế hơn.

Nhóm chó con chừng mấy ngày nay không được ra cửa nên rất biết nhìn mặt đoán ý.

Chúng nó thấy Tô Tinh Thần khiêng cuốc trên vai liền biết chủ nhân muốn rời nhà.

“Gâu gâu!” Tiểu Hoàng xung phong làm đầu tàu gương mẫu, tiểu Bạch đuổi theo sau lưng, hai con chó mập béo như hai cục thịt tròn vo chạy ra khỏi cửa, đi thẳng đường lên núi.

Chúng nó lúc này đang rất vui sướng, không khỏi khiến Tô Tinh Thần thêm sầu não, nếu như cậu quay về Bắc Kinh đi học, vậy hai đứa này phải làm sao bây giờ?

Mang về Bắc Kinh thì không được, hoàn cảnh ở đây không hợp để nuôi chó.

“Này, chờ anh với!” Tô Tinh Thần lắc lắc đầu, khóa kỹ cửa chính, nhấc chân đuổi theo.

Mặt trời sau 11h trưa vô cùng gay gắt, ánh nắng chiếu lên da gây bỏng rát, khiến cả người Tô Tinh Thần nhanh chóng đầy mồ hôi.

“Nóng quá.” Tô Tinh Thần vẫn không chịu từ bỏ chuyện tìm kiếm củ từ dại.

Cho nên cậu không chạy đến sườn núi đào sắn như lần trước là vì thế, mà tìm đây tìm đó xem có dấu vết của củ từ hay không.

Củ từ dại là thực vật thân leo, lá cây hình tam giác, trông hơi giống trái tim, thích mọc trên núi, xen dưới lùm cây hoặc dọc bờ suối.

Tô Tinh Thần căn cứ theo đó mà tìm, tìm qua vài nơi, rốt cuộc cũng tìm thấy lá cây khả nghi.

Thế nhưng cậu không xác định được đây có phải cây củ từ hay không.

Chỉ có thể thả đồ trên người xuống, cẩn thận vung cuốc, xới đất lên xem có đúng là củ từ không.

Kết quả một nhát cuốc bổ xuống, Tô Tinh Thần cảm giác mình cuốc được món hời rồi!

Bạn học Tô trong lòng cuộn sóng, nghiêm túc lật đất lên, đau lòng nhìn một vật trăng trắng, mang theo vết cắt nhầy nhầy.

“A…” Bạn học Tô không có chứng ám ảnh cưỡng chế cũng không theo chủ nghĩa hoàn mỹ cảm thấy ngực mình đau quá!

Các fan của anh nông dân đột nhiên thấy phòng mở livestream đột ngột không báo trước, vội vàng hứng thú bừng bừng chạy vào xem, muốn đánh tiếng chào hỏi anh trai streamer một cái.

“.…..”

Kết quả những khán giả bước vào đều thấy chủ phòng rầu rĩ không vui ngồi dưới đất, tay mân mê củ từ đã bị tách làm đôi, trong miệng cứ rầm rì: “Một cuốc bổ xuống như vậy, một cuốc bổ xuống như vậy, tiếc chết mất!”

Khán giả: Ôi mẹ ơi, tiếc quá!

Tô Tinh Thần thấy bình luận lại càng thêm rầu rĩ: “A a a a…”

Khán giả mới biết mình không nên nói như vậy, nếu không trong lòng anh trai streamer sẽ càng khó chịu thêm.

Ninh Hinh A: Chủ phòng ơi, có mỗi một củ thì không sao đâu, trong đất vẫn còn rất nhiều đấy.

Tâm tình của khoai lang: Ấy cha, hôm nay có củ từ cơ à?

Tim đập vì em: Buổi tối mang về ăn nó luôn!

Những bình luận chân thật này lập tức đã an ủi Tô Tinh Thần không ít.

Bạn trên mạng này nói đúng, buổi tối mang về nấu chung với xương sườn táo đỏ, ăn cùng với chủ nhà thì tuyệt.

“Ừm, hôm nay tìm được củ từ rồi, nhìn này, đầu củ không nhỏ đâu, vừa trông là biết vừa ngon vừa bùi rồi, là củ từ dại chính tông, có thể cường gân hoạt huyết, trị ho tiêu đờm, tránh gió giảm đau, còn có thể bổ tì vị, bổ thận ích tinh, tóm lại là một món ngon vô cùng hữu ích.” Tô Tinh Thần ra sức giới thiệu, dùng thái độ chia sẻ thứ tốt bán củ từ dại cho mọi người: “Tôi không biết lát nữa mình đào được bao nhiêu, nếu như đủ bán thì sẽ bán hai mươi đồng nửa cân, mua nhiều sẽ free ship nhé.”

Thứ đồ chỉ có mười mấy hai mươi đồng, khán giả nhận rất nhanh.

Huống hồ ai cũng biết củ từ đúng là đồ tốt, nếu ăn thường xuyên sẽ có ích cho thân thể.

Người mua củ từ dại của cậu trai streamer bỏ hai mươi đồng lấy nửa cân, nếu không mua thì thiệt, mà không mua cũng bị hố.

Lúc Tô Tinh Thần vùi đầu đào củ từ, bình luận phòng livestream toàn là mua mua mua, tranh nhau tính toán, lấy hơn hai cân không nói nhiều.

Còn có người bình luận củ sắn mua lần trước nấu canh ăn rất ngon.

Người mua chia sẻ: Vị vừa bùi vừa ngọt, nấu ra nồi canh thế nào mọi người biết không? Sền sệt đó! Mấy củ sắn tôi mua ở siêu thị chẳng có loại nào được như vậy đâu.

Một đống người nghe xong như bị ma quỷ thôi miên, điên cuồng spam bình luận hỏi anh trai streamer: Bao giờ mới đi đào sắn tiếp vậy, đang chờ chực mua sắn nhà cậu nè!

Tô Tinh Thần vẫn đang bận bịu, không có thời gian trả lời khán giả.

Mái tóc của cậu đã sũng nước, mồ hôi đầm đìa, giơ cuốc đào từng nhát lại từng nhát, đào ra từng khóm từ nằm sâu dưới đất.

Ước chừng khoảng bốn mươi phút sau, Tô Tinh Thần bắt đầu thở hổn hển, kiểm kê lại chiến công ban nãy.

Cậu xách bao đựng lên, ước lượng cũng phải được xấp xỉ mười cân.

Suy xét đến phí tổn thời gian, Tô Tinh Thần tay xách củ từ, vừa đi vừa lau mồ hôi trên mặt: “Chúng ta đi đào sắn thôi, đào một lát rồi về.”

Nếu không đi chuyến này chỉ đào được mười cân củ từ, không lời cho lắm.

Những người xem đang mơ tưởng đến củ sắn trong phòng livestream: Hạnh phúc tới quá bất ngờ!

Chính bọn họ đã quên, vừa rồi còn đang giành giật nhau mua đồ.

Bởi vì nói sao nhỉ, sản vật trên núi của Tô Tinh Thần rất dễ bán, cơ bản là nhanh tay hay chậm tay mà thôi.

Lại nói, Tô Tinh Thần tính toán thời gian đào xong sắn thì trời đã tối, coi như chạy hộc tốc về cũng không kịp giờ người thành phố ăn cơm.

Vì thế cậu thừa dịp nghỉ ngơi gửi tin nhắn cho chủ nhà, nói rõ tình huống một chút: Ngài Du, tôi bây giờ vẫn chưa xong việc, có thể sẽ phải về muộn, hmm, có lẽ là không kịp giờ anh ăn cơm đâu, hay là anh ăn ngoài nhé?

Ngồi chưa được bao lâu, chủ nhà đã trả lời lại: Làm việc? Cậu lại đang làm gì thế?

Tô Tinh Thần còn chưa kịp gõ chữ xong, đầu bên kia đã gửi tiếp: Muộn là mấy giờ?

Tô Tinh Thần vui vẻ trả lời: Lên núi đào sắn đây, có củ từ nữa, thôi, hay để tôi về sớm chút, hầm củ từ cho anh ăn [Haha].

Cậu vẫn còn băn khoăn về củ từ xui xẻo kia, muốn nhanh chóng ăn nó luôn.

Thành phố S, sếp Du đang ngồi hưởng điều hòa trên ghế giám đốc hơi méo mặt.

Lên núi đào củ từ?

Mấy chữ này khiến đại lão cau mày.

Nói cách khác, tình cảnh trong nhà của người bạn thần bí này đã đến mức phải lên núi đào củ từ để trang trải cuộc sống ư?

Đột nhiên biết được chuyện này khiến Du Phong Hành vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng dâng lên từng tia đau xót.

Không thể không nói, cách mà Du Phong Hành đối xử với bạn bè vẫn luôn là chủ nghĩa cho cá không bằng tặng cái cần câu(1).

Hắn chưa bao giờ giả làm người tốt trước mặt bạn mình, cũng sẽ không lề mề đứng đó mà sầu khổ.

Chỉ những lúc bạn hắn gặp phải khó khăn, hắn sẽ đơn giản mà thô lỗ giúp đỡ.

Mà tình huống của bạn mới như thế, Du Phong Hành cảm giác mình thật là đau lòng.

**********

Chú thích:

(1) Cho cá không bằng tặng cái cần câu: Ý chỉ giúp thì giúp từ phần gốc, ví dụ như khi anh đang đói, tặng cá anh sẽ ăn hết ngay, hôm sau lại đói tiếp, nhưng nếu tặng anh cái cần câu, dạy anh bắt cá, như vậy anh sẽ tự biết kiếm ăn, không phải dựa dẫm cũng không bị đói nữa.

Cải chan nước tương:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.