*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Du Phong Hành mở mắt lần nữa thì đã là chín giờ sáng hôm sau.
Đập vào mi mắt là phòng bệnh yên tĩnh cùng với mùi nước khử trùng thoang thoảng cứ lượn lờ nơi đầu mũi.
Nơi này là bệnh viện?
Du Phong Hành cau mày, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, lập tức phát hiện một chi tiết đã bị mình bỏ quên.
Tối qua Bùi Văn có nói, chính anh ta là người đã gọi xe cấp cứu.
Vấn đề là đây.
Sao Bùi Văn lại biết mình đau dạ dày?
“Ngài Du, ngài tỉnh rồi à?” Âm thanh của y tá cắt ngang dòng suy tư của Du Phong Hành khiến hắn hơi cau mày: “Sao rồi, còn thấy đau không?” Y tá lại hỏi.
Tổng giám đốc Du vừa mới tỉnh xong, phản ứng vẫn còn chậm chạp, xoa xoa dạ dày đã trở lại bình thường: “Ổn rồi…” Bây giờ đã không còn đau nữa, chỉ là vẫn không muốn ăn gì mà thôi.
“Vậy ngài ăn ít cháo nhé? Hay ngài muốn ăn gì? Tôi sẽ mua giúp ngài.” Y tá là một người trẻ tuổi, quanh năm làm việc trong bệnh viện, hiếm được lúc thấy bệnh nhân đẹp trai như vậy nên không khỏi nhiệt tình hơn mấy phần.
“Không cần đâu.” Du Phong Hành lại tránh né sự ân cần của người ta như tránh rắn rết, nghiêm mặt tận lực từ chối.
Dáng vẻ không rõ phong tình, nhanh chóng đẩy lùi y tá vất vả lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi/2197850/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.