"Ưm... Ưm..."
Trong bóng tối, có ai đó cuốn lấy đầu lưỡi của Dung Niệm. Y muốn mở mắt ra, lại phát hiện ánh sáng trước mắt đã bị một cái dây lưng bằng lụa che lại, không thể làm gì khác ngoài tuân theo bản năng, tiếp tục để đối phương muốn gì được nấy.
"Dung Niệm, Dung Niệm." Dung Dục động tình vừa hôn y, vừa thổ lộ gọi tên của y. Giống như cái tên đó là một câu thần chú, hoặc là một bài thơ thúc giục ham muốn nguyên thủy của loài người.
Những cái hôn ấm áp không ngừng rơi trên cổ Dung Niệm, làm dấy lên khoái cảm như lửa nóng lan nhanh trên đồng cỏ, muốn vươn tay giưc lấy lại chỉ nắm được hư không. Y nhất thời như bị người ta treo lên trên không trung, thỉnh thoảng lay qua động lại, nhưng làm thế nào cũng không bắt lấy được vật bất động bên cạnh mình. Giống như chạy trên bãi hoang mênh mông ngút ngàn, không biết nên đi đâu về đâu, không hề có mục tiêu xác định.
Rốt cuộc, Dung Niệm không nhịn được mà ưỡn eo, như ngọn hải đăng loé lên truyền tin tức cho chiếc thuyền mãi tận khơi xa. Mà con thuyền kia cũng ngay lập tức nhận được tin tức của y, hắn ôn nhu cởi bỏ áo sơ mi, cẩn thận hôn lên.
Mềm mại, ôn hoà, rồi lại tùy ý. Dung Niệm như một tấm nhung thiên nga, mở ra bừa bãi. Người đến kẻ đi lật qua kéo lại thân thể y, giống như y chính là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Bọn họ khi thì chìm nổi trong mây, khi lại tự do nơi đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-thanh-tu-nhan-cua-han/1750584/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.