Chương trước
Chương sau
Từ ngày đó trở đi, Quý Lâm tới chỗ nào cũng mang theo chàng trai kia. Y mặt mày thanh tú, đôi mắt giống hệt như Hứa Việt, là do chính tay tôi lựa chọn.
Y tên là Minh Doãn.
Bên ngoài, Quý Lâm chỉ nói Minh Doãn là trợ lí mới của hắn, mà y cũng chỉ làm cho hắn những chuyện trợ lí nên làm. Mà thực tế thì sao? Tôi không biết được, cũng cố gắng khống chế bản thân đi thăm dò: Đây không phải quan hệ mà tôi muốn.
Thoát khỏi, bình đẳng, bù đắp… Tất cả đều diễn ra như ý muốn.
Sự xuất hiện của Minh Doãn khiến cho tôi càng tin rằng ý định che dấu của mình có lợi cho cả thể xác và tinh thần. Tuy rằng tôi và Quý Lâm hiện tại đang trong một mối quan hệ tình nhân hoang đường, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân.
Đáng tiếc, Quý Lâm là một người rất giữ lời, cho dù hoàn cảnh giữa chúng tôi đã thành ra như thế, hắn vẫn kiên trì thực hiện nghĩa vuu của một tình nhân.
Một trong những nghĩa vụ đó, chuyện trên giường thật sự làm cho tôi lúng túng nhất, bởi vì đây là việc duy nhất vi phạm vào nguyên tắc của tôi. Yêu thương che dấu của tôi, sẽ vì hắn mà lộ ra toàn bộ không thể nghi ngờ.
Tôi biết Minh Doãn không thể thoả mãn hắn, hay là hắn tạm thời không nỡ động vào Minh Doãn, nói chung, Quý Lâm mỗi ngày đều đòi hoit làm tôi thật sự cảm thấy không chống đỡ nổi.
Tôi từng ám chỉ với hắn tôi không muốn có quan hệ thân xác, nhưng lời đáp lại của Quý Lâm chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ, nghe không hiểu.
Theo tôi biết, Quý Lâm không phải người có thể chấp nhận hồn xác chia lìa, nhưng hắn của hiện tại, thật sự đang làm như vậy. Cho nên ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu trở nên mê hoặc: Quý Lâm rốt cuộc là đang trung trinh với ai?
Tính ra thì hôn môi cũng đã làm tôi không chịu nổi. Loại cảm giác răng môi chạm nhau chìm đắm trong hơi thở thường làm cho tôi có ảo giác hai người thật sự lưỡng tình tương duyệt… Mà thực tế, chúng tôi không hề yêu nhau, chúng tôi chỉ là hai kẻ tự lừa mình dối người.
Trong sự tra tấn phong nguyệt vô biên, đón lấy cái hôn của Quý Lâm, tôi lựa chọn quay đầu tránh đi.
“Cậu lại từ chối cái gì?”
Quý Lâm đươn nhiên sẽ không dừng lại, hắn vẫn cương quyết hôn lên một lần nữa, không chút lưu tình cuốn lấy đầu lưỡi tôi.
Trong sự giận dữ và xấu hổ của tôi, hắn ý loạn tình mê nói:” Không phải cậu cố tình nhét Minh Doãn cho tôi sao? Nếu tôu thật sự yêu y cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ? Bây giờ lại khó chịu cái gì?”
“Tôi không khó chịu.”
May mà miệng lưỡi tôi lưu loát, giúp cho tôi có thể nhanh chóng che giấu sự hoảng loạn của bản thân.
“Tôi chỉ thích sạch sẽ thôi.”
“Nếu tim anh đã có chốn về.”
“Vậy chúng ta cứ duy trì quan hệ giao dịch là được rồi.”
“Không, không được.”
Tay Quý Lâm thủ sẵn sau gáy tôi, ánh mắt như có thứ gì đó bắt đầu bốc cháy:”Dung Dư, có phải đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy, cậu có thể khống chế nhân tâm, có thể thay tôi quyết định bất cứ chuyện gì?”
“Không.” Tôi nghĩ sao nói vậy, phủ nhận:” Không phải quyết định, mà là ý tốt.”
Cho dù ý tốt của tôi từ trước tới giờ luôn bị nghi ngờ.
“Ý tốt?” Quý Lâm cười lạnh, lên tiếng:” Là ý tốt hay là để thoả mãn ý định của bản thân cậu? Cậu cho rằng tôi không nhìn ra sao?”
Tôi tỏ vẻ bị xúc phạm, biểu thị địch ý, thái độ lạnh lùng:” Anh có ý gì?”
Như trong tính toán, ánh mắt hắn bắt đầu nóng lên, giống như thiêu đốt, toả ra hơi nóng hừng hực:” Lúc trước cha cậu vì lợi ích của bản thân mà tặng Hứa Việt cho kẻ khác, khiến tôi mấy năm sau vẫn luôn tự trách không thôi, luôn cảm thấy là tôi làm liên lụy đến Hứa Việt. Bây giờ cậu lại giở trò cũ, âm thầm đem tôi nhét vào tay Minh Doãn, làm vậy có thể khiến cho lòng cậu cảm thấy thoải mái hơn sai?”
“Cậu có bao giờ nghĩ tới, cậu an toàn thoát ra, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Cậu muốn tôi sám hối cả đời với một kẻ giả mạo hoàn toàn xa lạ hay sao? Hay mà muốn tôi trơ mắt nhìn cậu rời đi, tìm một Quý Lâm, Trương Lâm nào khác?”
“Ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói với cậu, tôi làm nhiều chuyện như vậy là vì tôi muốn một ngày nào đó cậu sẽ trở thành tù nhân của tôi… Giao dịch, ước định gì đó, đều là dụ dỗ cậu, thứ tôi thực sự muốn có được, chính là trái tim em.”
… Tôi muốn em nhìn thẳng vào tôi.
… Muốn tin tưởng tôi.
… Muốn em ỷ lại vào tôi.
… Muốn em yêu tôi.
… Muốn em chỉ thuộc về một mình tôi, rốt cuộc em có hiểu hay không?
“Dung Dư.” Quý Lâm đột nhiên hạ thấp giọng, tựa như hắn cũng rất đau khổ, rất bất đắc dĩ.
“Tôi là một con người, một người còn sống sờ sờ, một con người thật sự. Khi tôi bị em từ chối, bị em đẩy ra, bị em chửi rủa, tôi cũng sẽ bất an, sẽ tức giận, sẽ nản lòng muốn từ bỏ… Tôi không phải không cần mặt mũi đến mức độ này.”
“Tôi có thể nhẫn nhịn em lợi dụng tôi, có thể nhẫn nhịn em hiểu lầm tôi, nhưng tôi không nhịn được em vẫn luôn đối xử với tôi như trong quá khứ, coi tôi là một món đồ giao dịch, tùy tiện tặng cho người khác! Dung Dư, tại sao em không chịu hiểu rằng, em, tôi, thật ra chúng ta, đã không thể trở lại nữa rồi.
“… Hay là em thực sự cho rằng…” Hắn nở một nụ cười buồn bã, lên tiếng:” Tôi là một tên súc sinh động dục, tháp hèn, chỉ cần là đàn ông… đều có thể nhào tới?”
Từ sau mùa hè Hứa Việt bị mang đi, đây là lần thứ hai tôi tận mắt chứng kiến Quý Lâm mềm yếu như vậy.
Buồn bã bi thương, như một con sư tử con bị vứt bỏ, hắn giương mắt nhìn tôi, trong đó có một người đàn ông đang vô cùng đau khổ.
Trái tim tôi bắt đầu không khống chế được mà run lên.
“Quý Lâm.” Tôi vươn tay, yếu ớt vuốt ve khuôn mặt đau thương của hắn, theo bản năng mà cho hắn một cái hôn, trần ngập hơi nước. Tôi có thể cảm giác được thân thể hắn hơi cứng một chút, mất khống chế đáp lại, nhưng chỉ hai phút sau hắn đã chật vật giãy giụa đẩy tôi ra. Đương nhiên tôi không chịu buông ra, giống như mê muội mà làm nụ hôn càng thêm sâu sắc. Lông mi ẩm ướt chạm vào nhau, như rặng phi lao trên hoang mạc khô cằn, im lặng cúi đầu trước cơn mưa rào thoáng qua.
Một lúc lâu sau, tôi mới biết thật ra bản thân đang sợ cái gì.
Tôi sợ bị nghi kị, sợ bị động, sợ đến khi đố kị đến phát điên tôi sẽ không còn là tôi của bây giờ.
Hiên tại cho dù tôi không được hoan nghênh, nhưng tốt xấu gì cũng không bị người khác xem thường, còn nếu như tôi bày ra bản chất thật sự của mình thì sao? Sợ rằng sẽ bị người khác chán ghét.
Bởi vì bản chất của tôi là một đứa trẻ không ai yêu thương, người mà tôi quan tâm, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện.
Trong lúc hoảng hốt dường như tôi lại trở về thời niên thiếu, nhìn Hứa Việt và Quý Lâm dựa vào nhau, tôi cũng muốn tới gần, nhưng lại ngần ngại lui về.
Tôi hiểu cảm giác bản thân luôn cố gắng chạm tới mặt trăng, sau đó lại té xuống, cuối cùng được người khác kéo lên từ trong vũng bùn, nhưng lại không thể nhìn mặt trăng nữa.
Giống như đi trong cơn mưa rào, sau đó mới phát hiện cho dù có đi xuyên qua màn mưa, phía trước vẫn là tuyệt vọng. Là cẩn thận dâng lên một cành hoa, nhưng chỉ vì người tặng là mình mà cành hoa cũng bị ghét bỏ.
Chúng ta đều biết, một cơn mưa rào có là gì, một cành hoa có là gì. Nhưng khi người ta đi trong mưa mấy chục năm, hoa vẫn luôn nở trong lồng ngực, nhưng vẫn không ai nhìn thấy, không ai hỏi đến… Những năm tháng buồn tẻ đó, sẽ thúc dục một con quái vật được sinh ra như thế nào?
Tôi là một kẻ đã từng bị tổn thương, xuất phát từ bản năng, chỉ có thể chôn giấu nỗi lòng thật sâu không để ai thấy được. Nếu không, tôi sẽ rất đau khổ.
“Quý Lâm, anh biết không?”
Cuối cùng, tôi cũng có thể thẳng thắn với hắn:” Tôi là một con quái vật không có trái tim, sự ra đời của tôi vốn không được ai chào đón. Một lần tai nạn, một lời nguyền rủa, ngày đêm điên đảo, càng lúc càng rắc rối.”
“Tôi nói một đằng làm một nẻo, kiêu căng ngạo mạn, tôi tâm cơ thâm trầm, coi tôn nghiêm của người khác không ra gì. Thứ tôi muốn tôi cũng không chiếm được, những người tôi yêu đều dần dần rời xa tôi.”
“Đến gần tôi chính là đến gần vực sâu không đáy, tiếp cận tôi chính là tiếp cận vận đen chí mạng. Tốt nhất tôi nên từ bỏ xã hội này, cô độc đến hết đời.”
“Tôi rất xin lỗi. Chuyện của Hứa Việt, chuyện của anh, tôi đều xin lỗi. Tôi đã nói dối rất nhiều, nhưng câu này là thật, ý tốt kia cũng là thật. Anh và tôi không giống nhau, mệnh tôi đã định phải tan trong bùn đất, cho nên Nguyên Dật cũng được, Minh Doãn cũng được, tùy tiện là ai cũng được, anh nên tìm một người khác mà làm lại từ đầu, thật sự đừng lãng phí thời gian bên cạnh tôi, tôi không đáng.”
“… Không, em đáng.”
Khi tôi cho rằng Quý Lâm sẽ khinh bỉ sự mềm yếu của tôi, hắn lại nhấc tay lên, vuốt ve gương mặt tôi.
Ôn nhu đến bất ngờ.
Trên mặt có bầy chim bay trong ánh chiều ta, trên tay hơi ấm thuộc về phong nguyệt. Giữa hai hàng lông mày tràn đầy nhu tình, đầu ngón tay lướt qua, tim cũng như bị sóng đánh cho nhộn nhạo. Hắn lặp lại câu “Em đáng giá” thật nhiều lần, liên tục vuốt ve tôi, thật giống như đây không phải một lời an ủi, mà là hắn sự cho rằng như vậy… Từ đầu tới cuối, tin chắc không rời.
Ban đầu chỉ là một, hai câu, sau đó đến mười câu, hai mươi câu. Tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, sụp đổ nói hắn đừng gạt tôi. Nhưng hắn vẫm trầm tĩnh mà lặp lại, như một hành tinh, còn tôi là khoảng không vũ trụ bao la của hắn.
Em đáng.
Em đáng.
Em đáng.
Tôi… đáng không?
Nói xong lời cuối cùng, chính tôi cũng nửa tin nửa ngờ. Vì vậy tôi dựa vào lồng ngực của hắn, tạm thời đắm chìm vào trong đó.
Nhịp tim của hắn như có cùng tần suất với cá voi xanh, vang lên yên tĩnh, chỉ có tôi mới nghe thấy, đó đã là lời hồi đáp ôn nhu nhất, như biển rộng mênh mông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.