Cuối cùng, tôi vẫn không giúp Quý Lâm tắm rửa. Tôi bị sự quyết tâm dìm chết của Nguyên Dật doạ sợ, hồn vía lên mây, Quý L cũng không ép buộc tôi nữa, tự mình tắm rửa qua loa rồi trở về phòng.
Tôi không nói một lời vùi mình vào trong chăn.
Nếu như là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không cùng Quý Lâm ngủ chung trên một chiếc giường, thế nhưng đêm nay tôi thật sự sợ hãi, cho nên khi Quý Lâm đề nghị tôi ngủ chung với hắn tôi không hề từ chối.
"Sợ sao?" Góc trường bên trái trũng xuống một mảng, tôi không quay đầu nhìn, có lẽ là Quý Lâm đã lên giường.
Tôi không nói lời nào, hắn lại đưa tay chạm lên tóc của tôi, trong giọng nói mang theo chút chút cưng chiều khó phát hiện:" Không ngờ cậu cũng có lúc sợ sệt như vậy. Cho nên chắc bây giờ cậu cũng đã biết, tôi đối với cậu vẫn còn rất tốt, nếu là người khác làm sao cậu còn có thể nằm ở đây?"
"Nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không nằm ở đây!" Lời này nói ra cũng vô ích, nhưng bởi vì thiếu đi tính ngang ngược vốn có của tôi, lại có chút giống như làm nũng. Quý Lâm dường như rất vui, hiếm khi cười ra tiếng:" Tôi đã sớm nói cho cậu biết cậu không nên trêu chọc Nguyên Dật, cậu lại không nghe. Thế nào, bây giờ còn muốn đi tán tỉnh Nguyên Dật không?"
"... Quý Lâm." Khi Quý Lâm đang cười khẽ, tôi quay mặt về phía hắn, lần đầu chịu khuất phục:" Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản anh và Nguyên Dật ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-thanh-tu-nhan-cua-han/1750574/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.