"Làm sao anh biết được chuyện này?" Tôi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn y. Đáy mắt Nguyên Dật lộ ra ý cười:" Cậu thật sự cảm thấy chỉ một mình Quý Lâm mà có thể đánh đổ cả cậu và ba cậu trong một thời gian ngắn ngủi như vậy ư?"
"Lợi hại, lợi hại." Tôi cúi đầu vỗ tay, cảm nhận cái gì gọi là giận dữ bốc lên đến tận đầu:" Quả nhiên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Tôi cứ tưởng Quý Lâm là con chim hoàng yến kia, thật không ngờ Nguyên Dật thiếu gia đây mới thật sự là chim hoàng yến, thủ đoạn cao cường."
"Dung tiên sinh quá khen." Nguyên Dật lễ phép cúi thấp đầu, lần thứ hai ngồi lại trên ghế salon thân thể thoải mái dựa về phía sau:" Cho nên, bây giờ cậu đã có thể lựa chọn chưa?"
"Đương nhiên rồi." Tôi không lùi nửa bước đón nhận ánh mắt của y, từng chữ từng chữ nói ra đáp án của mình:" Tôi chọn cái thứ hai, để Quý Lâm làm lại tất cả những gì từ trước tới giờ tôi đã làm với hắn."
"Dung Dư." Lần này là Tô Lê không nhịn được gọi tên của tôi, không chỉ có mình gã không hiểu, tất cả mọi người cũng không hiểu. Nguyên Dật vô cùng ngạc nhiên, thậm chí nhíu mày hiếu kì hỏi:" Lý do?"
"Không có lý do gì cả?" Tôi đổi khách thành chủ, vươn tay vỗ vỗ mặt y nói:" Thật ra là, tính tình tôi khá kì quái, rất thích đối nghịch với anh... Anh biết đây, nếu như tôi không dễ chịu, tôi cũng sẽ không để người khác dễ chịu."
Dù sao cũng là bị trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-thanh-tu-nhan-cua-han/160773/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.