"A... Ưm... Quý Lâm anh dám!"
Lời còn chưa nói hết, môi lưỡi Quý Lâm đã quấn lấy, hắn không trả lời vấn đề "dám hay không dám" của tôi, mà trực tiếp dùng hành động nói cho tôi biết hắn có dám hay không. Tôi không chút suy nghĩ quyết định cắn nát môi hắn, muốn để hắn biết khó mà lui, không ngờ Quý Lâm không những không né mà còn thừa cơ chen đầu lưỡi tiến vào.
..... Trong nháy mắt, mùi máu tanh tràn lan trong khoang miệng không ngừng.
Quý Lâm, con mẹ nó anh điên rồi!
Đối mặt với sự phản kháng liều mạng của tôi, Quý Lâm đáp lại ngày càng điên cuồng, trằn trọc hút vào, công thành chiếm đất.
Trong phút chốc, những lời nói không biết điều trong quá khứ dâng lên trong lòng tôi, tôi nhớ tôi từng nói với Quý Lâm:
"Anh chẳng qua chỉ là một con chó tôi nuôi, có tư cách gì mà đòi khoa chân múa tay với tôi chứ?"
"Quý Lâm, chớ quên thân phận của mình, nhắc lại lần nữa, ai là chủ nhân của anh?"
"Không cam lòng? Được, chờ ngày nào đó anh thắng được tôi, tôi lại nghiêm túc coi anh như một con người..."
....
Giống như đứng trước phong ba bão táp, tôi càng muốn chạy trốn, càng bị đánh ngược về phía đá ngầm, đau đến chật vật, bốn phía đều là giọng nói của Quý Lâm:" Thế nào Dung thiếu gia? Bị chính người bản thân vẫn luôn coi thường đặt dưới thân làm nhục có cảm giác gì?"
Tôi nghĩ "Sống không bằng chết" có lẽ đã là hình dạng tốt nhất của tôi hiện giờ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-thanh-tu-nhan-cua-han/160760/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.