Chú Khoan dẫn Trương Phàm xuống tầng hầm.
Tiểu thiếu gia nói Trương Phàm ở tầng hầm, chú Khoan không dám làm trái. Y chỉ có thể tận lực dọn cho Trương Phàm một căn phòng có thể tính rộng rãi, để Trương Phảm không quá ủy khuất.
Trương Phàm liên tiếp cúi người: "Cảm ơn, cảm ơn chú, có thể tạm thời cho cháu một nơi ở, cháu đã rất cảm kích."
Chú Khoan nhìn bóng dáng Trương Phàm cần mẫn thu thập phỏng ở, trong lòng không hiểu sao xẹt qua một tia chua xót.
Ông nội Trương Phàm nếu còn sống, nhìn thấy đứa cháu yêu quý lúc sinh thời vui vẻ tìm đến lão chiến hữu bên này, lại chỉ nhận được chán ghét cùng lạnh nhạt, còn bị người ta không kiên nhẫn mà vứt xuống tầng hầm, có lẽ sẽ đau lòng đến hốc mắt ửng đỏ a.
Chú Khoan thở dài.
Y giúp Trương Phàm làm phẳng chăn, nói: "Trương Phàm, thái độ của tiểu thiếu gia, cháu đừng quá để tâm."
"Tiểu thiếu gia là con trai duy nhất của Trình gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, không ai quản. Bên ngoài còn có người nói tiểu thiếu gia nhà chúng ta là tiểu cầm thú. Đối với người hắn thích, tiểu thiếu gia có thể sủng lên trời, với người không thích, hắn lạnh lùng không nương tay cũng không phải không có."
Chú Khoan đẩy đẩy cặp kính viễn thị: "Huống hồ khoảng thời gian trước, tiểu thiếu gia chỉ lo chơi bóng, thi đại học điểm không tốt, liền bị cha bắt học lại một năm. Hắn trong lòng rất khó chịu, nói chuyện khó tránh có chút khó nghe, cháu đừng nghĩ nhiều."
Trương Phàm ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-phai-long-mot-ke-vo-dung/946253/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.