Hôm nay, đứa trẻ rất khác thường. Thằng bé cầm một ly sữa, thứ yêu thích của nó, nhưng không hiểu sao thằng bé có vẻ không vui. Park Noah dựa lại gần hơn và thấy những vệt nước mắt trên má cậu nhóc. Quá ngạc nhiên, cô đặt bánh mì nướng xuống và hỏi: “Con khóc đó à, bé con?”
“Ồ, con không khóc!”
“Không là sao? Mắt con đỏ hoe! ” Park Noah dang tay ôm cậu nhóc tóc xoăn nhưng đứa trẻ chỉ lắc đầu. ‘Thật kỳ lạ’, cô nghĩ. Từ trước đến giờ thằng bé chưa bao giờ né tránh cô.
“Bé yêu, lại đây nào.” Noah cố gắng một lần nữa, tay cô ấy ra hiệu cho một cái ôm.
Đứa trẻ vẫn im lặng, đầu cúi thấp, tránh ánh mắt của phù thủy. Nhưng lần này, thằng bé từ từ tiến một bước về phía cô.
Nghĩ lại thì, cho đến trước ngày hôm qua, cậu nhóc suốt ngày dán mắt vào mình, còn ngày hôm qua lại ít ở bên cạnh mình hơn.
“Con không phát triển nhiều nữa nhỉ. Có phải vì thiếu mana không? ”
Đứa trẻ thì thầm một tiếng ‘không’ nhẹ nhàng, vẫn không chịu nhìn thẳng vào cô.
“Con đang nói gì vậy? Dễ nhận ra mà. Đừng giả vờ với ta, lại đây và ôm ta nào. ” Cậu bé cuối cùng vẫn nằm gọn trong vòng tay của phù thủy. Park Noah đặt đứa trẻ vào lòng, và tiếp tục bữa sáng của họ. Đột nhiên, Kyle Leonard quay trở lại nhà bếp, đang đeo tạp dề và nắm chặt một chiếc chổi bằng lông vũ.
“Bỏ đứa trẻ đó xuống.”
Park Noah phớt lờ anh ta và quay sang đứa trẻ, “Ta sẽ ôm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-nuoi-duong-mot-con-hac-long/1107955/chuong-18.html