Chương trước
Chương sau
Người đó còn ai vào đây ngoài Lý Nhã Nhã- cái đuôi theo nó từđầu truyện tới giờ. Nó đau khổ thầm trách móc Hoàng Kỳ rồi quay sang Nhã Nhã:
- Chào! Em đang đi chơi đấy à? Vậy cứ đi tiếp đi nha, tôicũng phải đi đây.
Vừa nói nó vừa kéo tay áo Kỳ định đi, Nhã Nhã liền ôm chặt lấytay nó:
- Không! Có chết Nhã Nhã này cũng theo anh!
Hoàng Kỳ nhíu mày nói với nó:
- Bạn gái cậu à?
Nó véo cho hắn 1 cái đau điếng mà hắn không hiểu tại sao.Nhã Nhã lúc này mới nhìn sang Kỳ bằng con mắt vui vẻ, hài lòng:
- Đúng vậy, còn anh là bạn của anh ấy?
Hoàng Kỳ lịch sự đáp lại:
- Uhm, tôi......
- Xin giới thiệu với Nhã Nhã. đây là "bạn trai" củatôi! Nó vừa cười vừa cướp lời Hoàng Kỳ và kéo hắn lại chỗ mình.
Nhã Nhã và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng hóa đá, lắp bắp:
- Cái... cái gì?
Hoàng Kỳ đang định phản kháng thì nó nhéo 1 cái vào tay vànói qua kẽ răng:
- Giúp tôi đi! Tôi sẽ trả ơn cậu sau!
Hắn cũng rít qua kẽ răng:
- Tôi không muốn bị cho là biến thái!!!
- Làm ơn!
Nó đành xuống nước năn nỉ và cộng thêm đe dọa:
- Đừng quên vụ viết lên áo tôi!
Hắn đành chấp thuận:
- Vậy nhớ làm cho tôi 1 việc, nếu k tôi sẽ nói cho cô ta biết.
- OK.
Nhã Nhã lúc này đã qua cơn sốc, nghi ngờ hỏi lại:
- Em không tin. Vừa nãy anh ấy mới nói......
- Vậy tùy em. Tôi đã nói rồi.... Đi thôi "anh".
Nó ra vẻ nhõng nhẽo làm hắn sởn hết cả da gà, vừa đi qua 1đoạn đã vội gỡ tay nó ra:
- Bỏ ra, bỏ ra! Thật không ngờ cậu giả vờ giống quá đấy, haylà........
"cốp" Nó lia nguyên cái ba lô vào đầu hắn:
- Hay hay cái đầu cậu. Tôi cũng sắp phát nôn khi đóng cảnhđó đây này!
- à há.
- à cái gì mà à, điều kiện của cậu là gì, nói nhanh đi chotôi rảnh nợ.
Hắn ra vẻ suy nghĩ 1 hồi rồi buông 1 câu xanh rờn:
- Tôi chưa nghĩ ra!
Nó bực mình lôi cái ván trượt trong ba lô ra, đặt xuống:
- Khi nào nghĩ ra thì gọi cho tôi.
Nó đưa tờ giấy cho hắn rồi phi qua rào chắn trên đường. Hắnhá miệng ra rồi chợt nghĩ đến vừa nãy:
- Đợi đã! Vừa nãy cậu đã dùng cái đó đánh vào đầu tôi? Chếttiệt! Cậu đợi đấy!
Nó về đến nhà thì trời cũng đã tối. Nó lên phòng tắm rửa rồixuống ăn cơm với bà Năm. Hoàng Anh bất ngờ đẩy cửa vào nhà, bộ dạng mệt mỏi. Nónghệt mặt ra hỏi:
- Em tưởng anh chết luôn ở xó nào rồi, giờ mới về?
Hoàng Anh không đáp lại, lững thững lê từng bước nặng nhọc vềphía chiếc ghế sofa. Nó quay sang nhìn vu' Năm, bà cũng nhìn lại nó rồi lắc đầu.Nó bèn nhảy qua chiếc ghế bên cạnh, chạy lon ton ra chỗ ông anh, ngồi xuống chiếcghế đối diện:
- Sao thế? Anh bị mệt à? Hay đau ở đâu? Mấy ngày qua anh làmgì? Đứa nào bắt nạt anh à?
Hoàng Anh vẫn giương đôi mắt lên nhìn em, bộ dạng thất thần.Nó hỏi mãi không được bèn tức giận đứng dậy, hét:
- RỐT CUỘC ANH BỊ CÁI GÌ VẬY HẢ???
Hoàng Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại nhìn xuống:
- Anh......... trúng tiếng sét ái tình rồi!
Nó há hốc mồm:
- Anh... anh vừa nói cái gì cơ???
Bây giờ nó mới nhận ra bộ dạng của anh nó lúc này: mái tócđen tự nhiên dài ngang vai, áo phông xanh dương, quần thể thao, không trang điểm.Chưa bao giờ anh nó từ bên ngoài trở về với bộ dạng này cả!!!
Nó hốt hoảng:
- Nói lại em xem? Anh bị ma nhập phải không? Hả?? Hả??
Hoàng Anh 1 tay để trên đùi, 1 tay ôm lấy trán như không tinnổi càng làm nó sốt ruột. Anh bất ngờ đứng vụt dậy, lắc mạnh vai nó:
- Anh biết yêu rồi đấy, tin nổi không? Đó là 1 người congái!! Anh đã nói là anh không phải gay mà!
Nó bị lắc đến nỗi nhìn thấy sao, nhưng khi nghe đến từ"con gái" liền tỉnh dậy, vui mừng:
- Vậy ra anh không phải gay hả?
- Ừm, anh của em là 1 người bình thường!_ Hoàng Anh khẳng định.
- Vậy thì tốt quá, hay quá!
2 anh em nắm tay nhau nhảy vòng tròn. Khi đến tầm với, HoàngMinh bất ngờ chụp lấy cái gối trên ghế:
- Này thì tốt!! Này thì hay!!
Vừa nói cô vừa đập túi bụi vào người anh:
- Bấy lâu nay tưởng anh là gay mới để yên vụ anh dám hôn em.Bây giờ thì......... CHẾT ĐI!!!!
Hoàng Anh vừa ôm đầu vừa chạy:
- Thôi anh biết lỗi rồi mà!!
Rượt đuổi một hồi, cuối cùng Minh cũng dừng lại để dò hỏi:
- Khai nhanh! Cô gái nào đã xui xẻo lọt vào tầm mắt anh?
Hoàng Minh đang tưởng tượng về 1 cô gái với vẻ nam tính"ít nhất" phải như mình. Hoàng Anh chống 2 tay lên cằm, mơ màng:
- Đáng yêu và nữ tính hơn em nhiều!
Được lắm. Hoàng Anh.
- Ý anh là em không có chút nữ tính nào chứ gì????_ Nó hét.
Hoàng Anh sợ hãi tỉnh mộng:
- Không... ý anh là.... Oái, đừng đánh vào mặt anh!
Thế là cuộc rượt đuổi vẫn chưa đến hồi kết thúc. Bà Năm chỉbiết lắc đầu dọn dẹp:
- Lớn cả rồi mà cứ như con nít!
Rồi bà cười tủm tỉm khi nghĩ Hoàng Anh đã biết yêu 1 cô gái.Thế mà lâu nay bà cứ nghĩ.......... Thôi chết, giờ nó là "con trai" rồi,không nên nhắc lại nữa chứ, hj hj.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Chợt nhớ là có việc ở trường bènnhanh chóng chuẩn bị đi học. Vừa ra đến cửa, nó đã té ngửa ra.
- Hoàng Anh..........
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Chợt nhớ là có việc ở trường bènnhanh chóng chuẩn bị đi học. Vừa ra đến cửa, nó đã té ngửa ra.
- Hoàng Anh..........
Nó không nói được hết câu, nhìn Hoàng Anh từ đầu tới chân rồiphán:
- Hôm nay là ngày ăn chay niệm phật hay sao thế?
Hoàng Anh hếch mặt lên cười:
- Kể ra anh của mày cũng đẹp trai lắm chứ, ha ha ha.
"BỐP"
- Đẹp cái con khỉ! Nhìn anh xem? Cái đầu tổ quạ gì thế này?Ai dạy anh cắt tóc bằng kéo cắt giấy hả?
Hoàng Anh túm mấy sợi tóc lơ thơ trước trán, xịu mặt lại. Nónói tiếp:
- Đã thế, cái bộ đồ rách rưới này là sao hả? Đây mà là áo,đây mà là quần à? Anh đã làm gì cả tối qua đây Hoàng Anh??
- Anh.... anh..... anh chỉ muốn làm 1 thằng con trai bìnhthường thôi mà!_ Mắt anh ngân ngấn nước.
Nó thở dài, đặt 2 tay lên vai, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nghe em nói này, trông anh bây giờ không - hề - giống -1thằng con - trai, mà giống 1 ĐỨA CON GÁI HƯ HỎNG hơn đó!!!
Hoàng Anh nhìn lại mình rồi nhìn em với ánh mắt căm thù:
- Mày có cần nói ra 1 cách phũ phàng thế không?
Nó bật cười:
- Muốn cưa nàng chứ gì? Được rồi, đi theo em!
Nó kéo Hoàng Anh đến 1 cửa tiệm cắt tóc rồi không để cho cậucó cơ hội tự thưởng thức dung nhan, nó lôi đi chọn quần áo luôn. Đến khi mua đủcác thứ cần thiết, nó quăng cho cậu 1 bộ, nói:
- Mặc nhanh lên rồi ra đây, không nhanh em cho anh lết vềnhà đấy!
Hoàng Anh cứ như con rối trong tay bị nó quay vòng vòng, anhlật đật chạy vào thử đồ và bước ra......
Nó tròn mắt lên nhìn. Dù đã đoán trước nhưng chính nó cũngthấy ngạc nhiên về........ trình độ lựa đồ của mình, chuẩn quá đi!! (tưởng ngạcnhiên gì..)
Hoàng Anh xuất hiện thì số cặp mắt hình trái tim hướng vềphía nó và anh tăng lên gấp bội. Nó cho Hoàng Anh được tự ngắm dung nhan, anhkhông khỏi bàng hoàng:
- Đây.... là anh thật sao??
Nó mỉm cười:
- Thì là anh chứ ai!
- Tại sao lại trông giống em như thế?
- Anh em không giống nhau thì giống vịt giời à?
Ơ hơ, nó có nói là nó và Hoàng Anh là 2 anh em sinh đôi giốngnhau như lột chưa nhỉ? Có điều nó phát triển nhanh hơn và tính cách mạnh mẽ nênnhìn nam tính rõ rệt, còn Hoàng Anh thì dịu dàng như con gái. Nhưng khi ăn mặcnhư con trai, trông cậu giống nó y hệt, chỉ thấp hơn 1 chút và không nam tính bằng.Trông cậu bây giờ có thể nói là "một cậu bé dễ thương". Như thế là tốtlắm rồi, ít nhất cũng không bị nhầm là con gái nữa. Tại sao cậu không làm thếnày sớm hơn nhỉ?
Nhưng ai mà biết được, biết đâu khi yêu, con trai thường trởnên nam tính và mạnh mẽ hơn......
Nó đang mỉm cười hài lòng thì chợt nhớ đến vụ thi cử ở trườngvà lời thách thức của con khỉ Hoàng Kỳ, vội vàng vừa chạy vừa nói:
- Tại anh mà em muộn rồi đây này! Tối về biết tay!!!
Hoàng Anh còn đang ngơ ngác trước hình tượng mới của mình,mãi sau khi nó khuất bóng mới tỉnh ra, hét:
- Khoan đã!! Anh không mang ví!!!
Nhưng nó đã biến mất tăm rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.