Edit : Hiên Vũ
Hôm nay Trần Tử nghỉ ở nhà, rất sớm đã kéo Miêu Miêu đến chợ mua thức ăn. Nhưng Miêu Miêu luôn sợ đầu sợ đuôi, vẫng lo lắng người khác cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau đi mua thức ăn rất kỳ quái.
“ Không cần căng thẳng như vậy!” Ra vẻ thoải mái vỗ vỗ vai Miêu Miêu.
Trong lòng Trần Tử cũng không yên, nếu là gặp phải nhóm cô dì ở tiểu viện, phải giải thích thế nào đây? Hay giống như đã nói với bác Trương, em trai ở cô nhi viện?
Lắc lắc đầu, vứt bỏ tư tưởng rối loạn. Kéo Miêu Miêu đi vào trong chợ.
Hôm nay trời sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, chợ bán thức ăn đã náo nhiệt, rất nhiều bác gái chị gái cũng xách rau xanh, thêm chút thịt cá gà.
“Ai dô! Trần Tử, cũng tới mua thức ăn à?” Một bà dì béo mập từ trước mặt đi tới, đó là người có tiếng ” to mồm” trong tiểu việu, thường thường chỉ cần tiếng của dì vừa xuất hiện, không muốn chú ý cũng khó.
Này không, xa xa thấy Trần Tử và Miêu Miêu, bà dì đã mở cổ họng, bắt đầu ồn ào.
“ Trần Tử, cậu nhóc này là ai a? Thật xinh đẹp!”
“ Chào dì” Miêu Miêu rõ ràng là bị giọng của bà dì này dọa sợ, toàn thân khẽ run mới nhớ tới phải chào hỏi, thế là lễ phép nhỏ giọng hỏi han, trong lòng lại nói thầm hóa ra tiếng của người có thể lớn như vậy.
“ Xem xem, đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh biết bao.” Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-nghe-thay-thanh-am-cua-hanh-phuc/2406410/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.