Lại không biết gõ cửa mà xông vào ,thấy cô đang ngồi sắp xếp lại đồ trong lòng hắn có chút lo sợ " Tính trốn sao?"
"Tôi chỉ dọn dẹp lại đồ thôi"
"Đây là đồ sao trông không khác gì giẻ rách "
"Vì đã rất lâu rồi tôi không thể mua nổi một bộ đồ ,đến khi có đồ để mặc thì anh lại đốt đi" Cô vừa sắp xếp đồ cũng không thèm ngẩng lên nhìn hắn .Cũng chẳng có gì phải sợ cô chỉ nói đúng sự thật thôi.
"Cô đang trách tôi sao"
"Không có"
"Cảm thấy tiếc vì đó là đồ Mục Tân mua cho ,thấy tiếc vì đó là hàng hiệu hay là vì tôi đã đốt đi thứ mà người trong lòng tặng cô ,đừng lo chỉ cần cô nói nó sẽ lại mua cho cô nhiều hơn nữa cũng không chừng "
"Tôi không trách anh ,bớt suy diễn lại"
" Suy diễn hay không chỉ mình cô là rõ nhất"
"Vậy anh xuống đây làm gì ,nếu để canh chừng thì không cần thiết đâu nếu chạy tôi đã chạy từ lâu rồi "
Thấy cô nói vậy hắn chỉ biết đặt một đống thuốc lên bàn " Đem thuốc xuống cho cô....là Mục Tân nhờ tôi đem về" Là tự mình mua ,tự mình đem về nhưng lại không dám nói ,hắn không biết phải nói như thế nào ,nếu nói rằng chính hắn đem về hắn sợ cô sẽ không dùng
"Vậy gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ấy ,cũng cảm ơn anh vì đã đem về cho tôi"
"Về đây tôi bôi cho"
"Không cần đâu anh về đi tí tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-lo-yeu-em-mat-roi/2939107/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.