Cả hai người cùng đến nhà bà Vy Vy vừa nghe thấy giọng chào bà đã biết ngay là ai " Tiếu Hi đúng không"
"Dạ thưa bà"
"Lâu quá rồi cháu không đến thăm có phải bận học lắm đúng không"
Tiếu Hi chỉ gượng cười đáp
"Dạ thời gian này cháu hơi bận nên không thể đến thăm bà thời gian tới có lẽ con còn khó đến đây hơn"
"Bận đến vậy sao"
"Dạ "
"À đây là bạn cháu sao"
"Dạ không anh ấy là bạn cháu Mục Tân "
"Cháu chào bà" Mục Tân nở nụ cười nhìn về phía bà
"Nào vào nhà đi ở ngoài lạnh lắm"
Bây giờ bà đã có hai người giúp việc nên trông bà cũng đỡ vất vả hơn ,sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều
"Nhìn thấy bà khỏe mạnh cháu vui lắm" Tiếu Hi nắm lấy tay bà ,nhìn gương mặt đầy nếp nhăn cô lại không kìm được lòng mình
"Bà rất khỏe nhưng trông cháu hốc hác quá ,không phải vì chuyện học hành mà bỏ bê ăn uống chứ"
"Dạ không ,cháu ăn rất nhiều ngủ rất tốt nhưng không hiểu sao lại như vậy"
"Hãy cố gắng học tập cho tốt con học được bà rất mừng đócũng sẽ là niềm vui cho Vy Vy "
Mục Tân từ đầu đến cuối vẫn không biết nên xen vào cuộc hội thoại như thế nào đành im lặng lắng nghe họ trò chuyện. Tiếu Hi càng nhìn thấy bà lại càng thương ,bây giờ cô mới dám nói ra những suy nghĩ trong lòng
"Bà có bao giờ hận cháu không "
"Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-lo-yeu-em-mat-roi/2939096/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.