Mục Tân gạt đi nước mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Cẩn " Cô ấy bị bệnh rồi sẽ không còn đủ sức lực để cậu hành hạ nữa ,tôi đã thu thập được chứng cứ làm ăn phi pháp của ông ta ,tôi sẽ về nhà cầu xin ba tôi giúp cậu cả Tôn Minh cả Jotu tôi sẽ cùng họ giúp đỡ cậu vậy nên hãy đưa bằng chứng này ra ánh sáng hãy li hôn với Nhược Phi xin đừng tin lời cô ta nói ,Tôi tha thiết cầu xin cậu " Nói xong Mục Tân quỳ xuống trước mặt Hàn Cẩn giập đầu
Mục tân chưa bao giờ làm vậy ,chưa bao giờ cậu gọi ba mình là ba chưa bao giờ cậu nhờ vả hay dựa dẫm vào người ba của mình cho dù là lúc cùng cực nhất vậy mà hôm nay ngay lúc này anh lại quỳ xuống cầu xin từ bỏ hết lòng tự trọng để cậu xin hắn .
" Đứng lên đi "
" Hãy chấp nhận lời thỉnh cầu từ tôi "
" Tôi nói cậu đứng lên "
Hàn Cẩn kéo Mục Tân đứng dậy rồi nói " Chừng nào cậu đi thuyết phục được ba cậu giúp tôi lúc đó tôi sẽ cho cậu đưa cô ta đi "
Có lẽ là lúc bồng bột Mục Tân mới nói vậy chứ không đời nào anh làm được Hàn Cẩn nói vậy vừa là lời thách thức cũng là để Mục Tân đừng bận tâm hắn không tin Mục Tân làm được
" Được hãy giữ lời "
Nói rồi Mục Tân bước vội rời đi .Hàn Cẩn lúc này vẫn không khỏi hoàng hồn hắn phải bước vào trong hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-lo-yeu-em-mat-roi/2939082/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.