Chương trước
Chương sau
Editor: Hạ Uyển
Beta: Mộc Tĩnh
**********
Tôi và An An cùng nhau từ siêu thị về nhà.
Hai chúng tôi cứ im lặng, bước đi trong thành thị ngựa xe như nước này, vẩy lên một ít bọt sóng.
Về đến nhà, lề mề thật lâu, mãi đến khi An An dựa vào tôi rên ư ử, tôi mới giật mình phát hiện đã sắp hai giờ chiều rồi, phải ăn cơm trưa thôi.
Tôi vẫn mở một lon thịt hộp như trước đây, rót chén nước đưa cho An An, đưa cho nó cây làm sạch răng trong ngăn tủ.
Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực giống như tuyết vừa tan, bắt đầu xuất hiện trong cơ thể tôi, giương nanh múa vuốt mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể tôi.
Tôi rót cho mình ly ngước rồi dốc ngược bình thuốc ra tay, lấy một viên nhét vào miệng, nuốt từng ngụm nước lọc lạnh lẽo.
Viên thuốc lớn màu trắng, một đống thuốc chen chúc trong miệng tôi, chen vào yếu hầu nhỏ hẹp, ép đến mức cổ họng tôi phát đau.
Nước mắt sinh lý dâng đầy trong đôi mắt, tôi phải ngẩng đầu lên không cho nước mắt rơi xuống.
Bởi vì động tác quá mạnh nên tôi lảo đảo một cái và bị sặc.
"Khụ khụ khụ khụ khụ." Mắt tôi trừng to đỏ hoe, lăn lộn trên mặt thảm, tôi dùng sức cào vào cổ mình, đầu ngón tay điên cuồng móc cổ họng.
Phí sức cào xé thật lâu, tôi nôn hết đống thuốc kia ra, đột nhiên hít lấy hít để không khí trong lành.
An An cọ vào lưng của tôi, nóng lòng rên ư ử, ưm.....
Tôi đau quá.
Dường như tôi luôn rất sợ đau.
Tôi muốn đưa tay vỗ vỗ An An, an ủi nó rằng tôi không sao đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh nó.
Nếu thực sự không được thì Chopper cũng không tệ.
Khổ nỗi tôi không có sức lực để đưa tay, cả người như bị khoét rỗng vậy, chỉ còn lại một cái túi da.
Cũng may, tôi không chỉ có một mình.
Tôi có An An và Chopper bên cạnh, chỉ là chắc bây giờ Chopper đang nằm ngáy o o.
《26》
Một ngày thật đẹp.
Hi vọng mỗi ngày của A Lăng và Tiểu Z đều tràn ngập hi vọng.
《27》
Chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền!
Hy vọng Tiểu Z và A Lăng sẽ phất nhanh...... Không đúng, Tiểu Z không cần, A Lăng cần, A Lăng phải kiếm được thật nhiều tiền mới có thể bảo vệ Tiểu Z thật tốt.
Tôi lấy lại tinh thần từ trong sự lạnh lẽo đầu óc mơ hồ.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng hai ngày nay chưa từng đọc nó nhưng bỗng nhiên nó lại xông vào đầu tôi.
Khiến tôi vô cùng mờ mịt.
An An cúi đầu nằm xuống bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh thì giật giật cái mũi hồng hồng rồi liếm vào bàn tay tôi.
"Ục ục......" Bụng không tự chủ mà kêu vang, đánh tan bầu không khí khiến người ta hai mắt đẫm lệ này.
Tôi bỗng bị kéo về hiện thực, thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, tôi nhếch miệng cười với An An, cảm thấy lòng vui lắm: "Kẻ nghèo hèn lại đi nuôi một chú cún, thật nực cười...... Ôi thật may là An An nhà chúng ta không chê cha vừa xấu lại vừa nghèo."
"Gâu!" An An sủa một tiếng, không ngừng vẫy đuôi với tôi, trong cực kỳ vui sướng.
Nó chẳng hiểu gì cả cùng với dáng vẻ rất dễ thỏa mãn kia khiến tôi rất ghen tị, nhưng đôi mắt ngập nước u buồn của nó mạnh mẽ kéo tôi về hiện thực, như bảo rằng tôi đừng mơ mộng nữa.
"Nếu có tiền thì thật tốt......" Tôi xoa đầu An An một cái rồi lắc lư đứng dậy, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng.
Thật ra trong thẻ của tôi có tiền, tôi có thẻ phụ của Thẩm Tuy Chu, có bao nhiêu tôi chưa xem cũng không quản nổi.
Ngược lại tôi có một cái thẻ mà số tiền bên trong dùng một bàn tay cũng có thể đếm được, nhiều nhất năm vạn.
Cùng tôi trải qua bao nhiêu năm vất vả, đó là số tiền mồ hôi và máu của tôi tạo nên.
Nhiều năm dốc hết sức làm việc cũng chẳng bằng một bữa tiệc trà của Thẩm tiên sinh, bất kể là bí mật thương nghiệp hay quản lý các xí nghiệp tôi đều không hiểu...... Ở trong cái miệng giếng nhỏ này của tộ, uống nước nói chuyện phiếm cũng chẳng khác những bữa tiệc trà của hắn là bao.
Cũng trách không được người không nhìn trúng tôi.
Oanh oanh yến yến với thân thể mềm mại trẻ tuổi, nói thế nào cũng xinh đẹp hơn tôi.
Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, tôi chưa từng có suy nghĩ như thế, cảm thấy quá đau đầu, tôi cũng không phải loại người như thế.
Đầu óc suy nghĩ quá nhiều sẽ đau, trong lòng cũng vậy.
Tôi dựa vào một gói mì tôm để cứu vớt cái dạ dày đang tràn ngập nguy hiểm của mình, nước canh nóng chảy qua cổ họng bỏng rát.
Tôi cũng đâu để ý được nhiều như vậy, có thể ăn no là được, cần gì quan tâm mình ăn gì đâu?
Cái thứ gọi là tiền này, tạm thời cũng có thể tính là cố chấp hơn nửa đời người của tôi, trước lúc gần đất xa trời đột nhiên cảm thấy chẳng qua nó chỉ là mớ giấy rách nát mà thôi, tính là gì.
Buồn cười nhất chính là vì cái thứ còn chẳng phải đồ chơi này mà tôi mất cả chì lần chài.
Lãng phí bao nhiêu tuổi trẻ tươi đẹp tôi cũng không hối hận.
Ăn cơm xong, tôi mới nhớ rằng mình cần phải cất những nguyên liệu mới mua vào tủ lạnh, tính thời gian thì quyết định làm cho mình một chiếc bánh gato hoa quả để mừng sinh nhật.
Rửa mặt xong, cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ, bầu trời như vết mực đen đậm đặc chẳng thể nào phá vỡ, kéo dài đến vô tận, điện thoại vẫn nằm im lìm ở trong một góc.
Chẳng có chút động tĩnh nào.
Tôi lấy quyển nhật ký dưới gối ra, tiếp tục nghiên cứu.
《28》
Tiểu Z rất ưu tú, bên cạnh không thiếu những người uu tú như vậy vây quanh, cho dù đứng ở giữa một đám tuấn nam tài nữ thì cậu ấy vẫn phát sáng rực rỡ như cũ, trở thành sự tồn tại chói mắt nhất.
Thật là tốt......
Loại cảm giác có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu ấy, ngẫm lại, luôn có thể khiến người ta thấy an tâm.
Nếu như tôi cũng có thể tỏa sáng như vậy thì tốt biết bao, hai ngôi sao cũng nhau sáng rực rỡ, có phải là có thể...... Haizzz, được rồi được rồi, không có nếu như, cũng không có sớm biết như vậy.
Bây giờ cũng rất tốt, chí ít thì A Lăng là bí mật của Tiểu Z, là bí mật nhỏ thuộc về riêng cậu ấy.
《29》
Gần nhất Tiểu Z thích đồ ăn mặn, may mà tôi biết làm rất nhiều món, mấy việc nhỏ này dồn hết lên người tôi!
Ài...... Cũng tiện thể làm nhiều một chút, để cậu ấy chia cho bạn học của mình.
Nhìn thấy cậu ấy vui thì tôi cũng thấy vui.
Xong rồi.
《30》
Tiểu Z lại bắt đầu bận rộn, nói là bận rộn chuẩn bị ra nước ngoài..... Một ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, kết quả lúc nó đến vẫn khiến tôi thấy khiếp sợ.
Nhanh như vậy sao...... Bấm ngón tay tính toán, tôi với Tiểu Z quen nhau đã được 5 năm rồi, thật tốt.
Mặc kệ cậu ấy đi đâu tôi cũng sẽ ủng hộ, cố lên cố lên, Tiểu Z là tốt nhất.
Nhìn thấy sự thành công và xuất sắc của cậu ấy là tôi đã thấy thỏa mãn.
Chỉ hi vọng rằng A Lăng không quên Tiểu Z.
《31》
Tiểu Z chạy tới tìm tôi, bảo tôi hãy chờ cậu ấy, chờ cậu ấy quay lại.
Đó là đương nhiên rồi, nhất định sẽ chờ, dù có phải chờ cậu ấy 800 năm tôi cũng làm được, A Lăng chỉ có Tiểu Z mà thôi.
《32》
Ngày mai Tiểu Z lên máy bay rồi, đêm nay cậu ấy ở lại nhà tôi, hai chúng tôi đã làm.
Vẫn rất đau, vô cùng đau đớn, đến thở tôi cũng không dám, nhưng nghĩ đến có thể khiến Tiểu Z thoải mái, nhịn một lát là qua thôi.
Lúc tiến vào cơ thể cơn đau đó giống như xé rách, lan ra tứ chi và quai hàm.
Hai tay tôi vòng ra sau lưng cậu ấy, lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, cũng không biết có làm cậu ấy bị đau không, bây giờ nghĩ lại A Lăng khỏe quá, sớm biết thế đã hôn thêm vài cái.
Mỗi một lần va chạm vào điểm sâu nhất, tôi lại không nhịn được mà run rẩy, còn không ngại phiền mà lặp lại ——
Em yêu anh, Tiểu Z.
Đáp lại tôi chỉ có hôn và từng cú va chạm tiếp theo mạnh bạo hơn.
Cuối cùng tôi thấy hơi buồn ngủ, thiếp đi trong cái ôm của Tiểu Z, trong mơ hồ mơ hồ thì nghe thấy, cậu ấy nói, nhớ phải chờ cậu ấy quay về, cậu ấy có quà cho tôi.
Là quà gì thế nhỉ...? Tò mò quá đi.
Cuối cùng lúc sắp ngủ say, tôi nghe cậu ấy nói bên tai tôi với giọng buồn buồn, cậu ấy nói rất nhẹ, lời vừa ra gần như đã tan biến.
Cũng may, tôi nghe thấy, cậu ấy nói ——
Tiểu Z thích A Lăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.