Editor: Hạ Uyển
Beta: Mee
**********
Mục Lăng ơi là Mục Lăng......
Đại nạn mà không chết thì sau này hẳn sẽ có hạnh phúc lúc cuối đời.
Không biết qua bao lâu, tôi bị An An liếm đến tỉnh, vừa mở mắt ra tôi đã đối diện với cặp mắt tràn ngập u buồn và lo lắng của nó.
Một đôi mắt chó con đang ngấn nước.
Giãy dụa ngồi dậy khỏi sự kiềm chế của lực hút trái đất, bên ngoài trời đã tối đen.
Tôi sờ sờ đầu An An vài cái, mềm mềm rất dễ chịu.
Đầu của tôi rất đau, tôi cảm giác được trí nhớ của mình đang dần biến mất, im lặng đi thật xa, tôi nhận ra được một chuyện không đúng.
Vì tôi đã quên mất năm nay An An mấy tuổi rồi.
Cặp mắt của nó vẫn như quả nho đen láy, bộ lông mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp...
Nhưng nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, tôi tự giận chính bản thân rồi đấm lên đùi mình một cái.
Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Theo bản năng tôi cứ nghĩ rằng An An vẫn còn nhỏ, chỉ vừa dứt sữa cách đây không lâu, nhưng không khí vắng lặng lại ồn ào bên tai, bọn chúng nói rằng An An đã ở cạnh tôi rất lâu. Đúng rồi, còn có... Chopper nữa.
Ôi, nhưng Chopper là ai ấy nhỉ?
Tôi lấy một tờ giấy từ trong ngăn tủ rồi viết—— Tắm rửa xong lên giường đi ngủ, sáng mai tìm quyển nhật ký.
Viết xong, tôi đặt nó lên tủ đầu giường và đi vào phòng tắm trong ánh mắt thân thiện của An An.
Nước nóng chảy xuống từ vòi sen dội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-chet-truoc-khi-ly-hon/232609/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.