Chương trước
Chương sau
Thâm Uyên Sâm Lâm.
Một thân ảnh đứng trên cây mà quan sát xung quanh. Chính xác hơn chính là Tĩnh Lâm đang đứng đó.
“Tìm được ngươi rồi!”
Hắn lẩm bẩm rồi lập tức thi triển dịch chuyển. Nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt tên Ma Tộc.
“Ngươi là ai?” (Hắc Hung)
Hắc Hung cảnh giác với Tĩnh Lâm. Cũng dễ hiểu thôi, Hắc Hung vốn cảm nhận xung quanh không có ai. Bỗng Tĩnh Lâm từ đâu xuất hiện trước mặt hắn, không cảnh giác mới là lạ.
“Ta sao? Hừm, để ta nghĩ xem... A, có rồi! Ta Tếu Thiên!”
Hắn thản nhiên đáp.
“Ngươi dám xem thường ta? Cho ngươi chết!” (Hắc Hung)
Hắc Hung tức giận lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh. Nhưng so tốc độ với Tĩnh Lâm, như trứng chọi đá vậy.
Tĩnh Lâm lại lần nữa biến mất trước mặt hắn. Hắn dừng lại để tìm kiếm khí tức của Tĩnh Lâm. Nhưng chưa kịp dò khí thì cánh tay trái của hắn đã lơ lửng trên không trung.
“AAAA!” (Hắc Hung)
Hắn gào thét trong đau đớn, trong ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ.
“Bình tĩnh chứ, tiểu Demon!”
Tĩnh Lâm lại bị liệu ngôn ngữ. Mà hắn không biết rằng, cái căn bệnh thành thói quen này của hắn lại nảy sinh rất nhiều rắc rối. Đặc biệt với nữ giới.
“Ngươi muốn gì?” (Hắc Hung)
“Cũng không có gì! Ta cũng không rảnh quản ngươi làm gì!”
Tĩnh Lâm vui vẻ cười nói.
“Nhưng mà, nếu thử động vào ta và người thân của ta thì...”
Nói tới đây thì hắn bộc phát sát khí về phía Hắc Hung.
Bịch
Hắc Hung cảm thấy sát khí khủng bố của hắn bộc phát thì toàn thân run rẩy. Thậm chí vẻ kiêu ngạo trước đó cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sợ hãi.
“Nói ngươi nhiêu đó đủ rồi!”
Hắn quay sang hướng khác nói:
“Ẩn thân lâu như vậy thì cũng nên ra mặt chào nhau một cái chứ nhỉ?”
Biết bản thân đã bị lộ nên từ trong bóng tối, một thân ảnh bước đi ra. Toàn thân là một trang phục giống ninja với tông màu đen chủ đạo.
“Ngươi phát hiện từ bao giờ?” (???)
“Ngươi không cần biết!”
Lời nói của hắn vang lên sau lưng hắc y nhân làm hắc y nhân giật mình.
“Hắn đi ra phía sau mình từ bao giờ?”
Hắc y nhân không khỏi nhíu mày khi Tĩnh Lâm dễ dàng ra sau lưng mình.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn phá phong ấn cho Ma Tộc!”
Hắn bộc phát khí thế của mình để đe dọa đối phương để moi thông tin.
“Ngươi đừng mơ!” (???)
Vừa nói xong thì hắc y nhân căn viên thuốc độc trong miệng rồi chết đi.
“Haizzz! Trung thành phết!”
Hắn thở dài thất vọng vì không moi được gì.
“Còn ngươi, sau 3 ngày nữa mới được tấn công Vũ Lâm Thành! Bằng không đừng để hỏi ta lý do vì sao không nhân từ!”
Hắn nhìn Hắc Hung mà ra lệnh. Hắc Hung cũng gật đầu liên hồi. Hắn sợ, sợ cái kẻ trước mặt này.
“Được rồi vậy ta đi đây! Làm tốn thời gian của ta! Oáp!”
Nói xong, hắn liền thi triều dịch chuyển liên tục về lại Băng Linh Tông.
Quay về về cái giường thân yêu thì hắn chuyển sang cái quần ngủ rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
•••
Sáng hôm sau.
Cốc Cốc Cốc
Có tiếng gõ của vang kên.
“Ai vậyyyy?”
Hắn vẫn còn đang mệt mỏi vì đêm hôm qua phải sử dụng linh lực liên tục nên còn khá mệt mỏi.
“Ta là Băng Ngọc Vân đây. Đệ mau mở cửa cho ta!” (Băng Ngọc Vân)
Băng Ngọc Vân? Sư tỷ đến đây làm gì!
“Ta tới liền! Chờ tý!”
Hắn vội vàng bật dậy rồi cấp tốc đánh răng, tắm rồi thay quần áo. Sau khoảng 20 phút chờ đợi thì cuối cùng Tĩnh Lâm cũng ra.
“Ngươi làm gì mà lâu vậy?” (Băng Ngọc Vân)
“Hì hì... Tại đệ muốn ngủ thêm một chút ấy mà!”
Hắn cười nói.
“Hừ... Ngủ riết cho thành heo!” (Băng Ngọc Vân)
Nàng hừ hắn một cái.
“Sư tỷ đến đây là có việc gì thế?”
Hắn bẻ lái sang việc khác.
“Ta, ta có...có làm chút...chút đồ ăn..ăn cho đệ!” (Băng Ngọc Vân)
Nàng nói năng lắp bắp kèm theo gương mặt đỏ chót. Thằng ngu còn nhận ra chứ nói gì một thằng thông minh như hắn.
“Vậy đa tạ tỷ rồi, tỷ vào ăn chung cho vui!”
Hắn cũng mời khéo nàng vào bên trong.
“Ừm!” (Băng Ngọc Vân)
Nàng cũng gật đầu đồng ý.
Một lát sau, sau khi đã dọn ra mấy món ăn thì cả 2 bắt đầu ăn.
“Itadakimasu!”
Căn bệnh mãn tính của hắn lại tái phát, lần này xài hẳn tiếng Nhật luôn mới ghê.
“Nghĩa là gì vậy?” (Băng Ngọc Vân)
Nàng hiếu kỳ hỏi. Ánh mắt của nàng lấp lánh ánh sao nhìn về hắn. Hắn thì chỉ biết cười khổ do hắn không thể miễn nhiễm với mỹ nữ mà lại còn thể hiện ra vẻ dễ thương như vậy.
“Nó nghĩa là xin nhận lấy bữa ăn. Đại loại vậy!”
Hắn mặc dù thông thạo ngôn ngữ nhưng ngôn ngữ nước ngoài biến tấu theo rất nhiều nghĩa nên hắn chỉ có thể giải thích qua loa vậy thôi. Chứ nếu giải thích đúng thì cả đời cũng không hết.
“Ừm! Mà sư đệ này, đệ có thích sư tỷ không?” (Băng Ngọc Vân)
Khục...khục
Hắn xém chút mắn nghẹn. Cái quái gì đây, tỏ tình trực tiếp? Ngọc Vân Tiên Tử, người mà hàng ngàn nam tu sĩ mơ ước bây giờ lại tỏ tình mình?
“Sao sư tỷ lại hỏi như vậy?”
Mặc dù ngạc nhiên đấy, nhưng với kẻ gần như bình tĩnh trong mọi trường hợp như hắn thì chỉ chắc chỉ có Băng Ngọc Linh là từng làm hắn động tâm thôi.
Nàng cúi mặt xuống, lí nhí nói:
“Vì ta yêu đệ!”
Giọng nói rất nhỏ nhưng Tĩnh Lâm nào không nghe thấy. Với tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ thì dù là ruồi muỗi hắn còn cảm nhận được chứ nói gì đến Băng Ngọc Vân.
“Nhưng ta không thể cho tỷ một tình yêu trọn vẹn được!”
Hắn gãi đầu nói. Hắn không thể vì nàng mà bỏ Băng Ngọc Linh được. Mặc dù cả 2 không nói gì nhưng từ lâu, cả 2 đã xem nhau như đạo lữ của mình rồi. Chỉ còn chờ bước cuối thôi.
“Ý đệ là sao?” (Băng Ngọc Vân)
Mắt nàng đã bắt đầu rưng rưng, bởi nàng sợ, sợ hắn sẽ từ chối nàng.
“Linh tỷ là nữ nhân của ta”
Hắn nhẹ nhàng nói. Băng Ngọc Vân nghe vậy cũng sững sờ, không ngờ Tông Chủ của mình lại là nữ nhân của nam nhân này. Lúc này nàng mới hồi phục tinh thần rồi hướng Tĩnh Lâm nói:
“Nếu chuyện chỉ có vậy thì ta cũng không ép đệ phải bỏ Tông Chủ!”(Băng Ngọc Vân)
Hắn chưa kịp phản ứng thì môi hắn cảm thấy có gì đó mềm mềm. Nói đúng hơn thì Băng Ngọc Vân đang hôn hắn. Nụ hôn đầu của hắn đã mất. Băng Ngọc Linh và hắn cao lắm chỉ là ôm nhau, nắm tay nhau rồi dựa nhau thôi. Chưa hôn lần nào mà bây giờ lại bị sư tỷ mình lấy đi.
Hắn chả biết nên khóc hay nên cười đây. Sau một hồi hôn nhau thì cả 2 tách ra.
“Giờ thì hiểu ý của thiếp chưa, đồ ngốc!”(Băng Ngọc Vân)
Băng Ngọc Vân mắng yêu hắn. Thật lòng thì dù hắn thông minh nhưng ở kiếp trước hắn cực ngu trong vấn đề tình cảm nam nữ. Đến thế giới này vẫn vậy, toàn bị nữ nhân câu dẫn trước thôi.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu làm chính sự thôi chứ nhỉ?”
Hắn nở ra nụ cười dâm tà rồi bế nàng theo kiểu công chúa lên giường rồi bắt đầu hành sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.