Chương trước
Chương sau
Trang Dịch không có gì lo lắng, tình huống Lôi Tu mất tích đã sớm trong dự liệu củaTrang Dịch, mặc dù hắn mất tích, nhưng sớm muộn cũng sẽ trở về.
Hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thượng Thanh Vân: “Hắn là cao thủ đệ nhất đại lục, trải qua không biết bao nhiêu sinh tử trắc trở, nếu chết dễ dàng như vậy, hắn cũng không phải là Lôi Tu.”
Thượng Thanh Vân bị biểu tình bình tĩnh của Trang Dịch làm cho sững sờ, Trang Dịch thấy thế, giật giật khóe miệng, lần đầu tiên lộ vẻ tươi cười với Thượng Thanh Vân, lại mang theo vài phần trào phúng: “Ngươi hà tất đến dò xét ta có ý kiến gì không, ta hiện tại thậm chí ngay cả một hồn sư cũng không phải, chẳng đi xem mấy cái Lôi Tu tùy tùng, xem bọn hắn có kinh hoảng hay không.”
Thượng Thanh Vân trừ đại biểu chính hắn, đồng thời cũng vô hình đại biểu cho thái độ của Thượng gia. Hắn nếu như dám dùng tin tức của Lôi Tu đâm hắn, có thể thấy được quan hệ giữa Thượng gia và Lôi gia cũng không phải hòa hòa thuận.
Trang Dịch tin tưởng những tùy tùng của Lôi Tu kia cũng giống hắn, sẽ không tin tưởng Lôi Tu chết dễ dàng như vậy, để Thượng Thanh Vân đi xem bộ dạng những tùy tùng kia, ngược lại có thể thoáng kinh sợ tới Thượng gia.
Trang Dịch mượn da Lôi Tu che lấp chính mình, nếu có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Lôi Tu một chút, hắn cũng nguyện ý.
“Có phải ngươi biết rõ cái gì hay không?” thấy Trang Dịch biểu tình lạnh nhạt như vậy, Thượng Thanh Vân hồ nghi mà nhìn Trang Dịch, kỳ thực trong lòng hắn cũng không quá tin tưởng Lôi Tu lại dễ dàng chết như vậy, bởi vậy mới nhanh như vậy tin hơn phân nửa lời Trang Dịch nói.
Trang Dịch bao hàm thâm ý nhìn hắn một cái, không lại nói tiếp.
Bọn họ bên này giao lưu thăm dò lẫn nhau, Tưởng Tuyên ở cách đó không xa xem xét, lại như là liếc mắt đưa tình.
Nghĩ đến hai người này thừa dịp hắn không ở đi lại với nhau, không chừng còn làm cái gì, Tưởng Tuyên trong nội tâm lập tức cực kỳ không thoải mái, hắn phải cùng một đám tân sinh bình thường cùng nhau nhận khảo nghiệm lần nữa, Thượng Thanh Vân cùng Trang Dịch lại không cần, Thượng Thanh Vân ngày thường sau lưng đều đi theo không ít tùy tùng, lúc này lại một mình một người đồng hành với Trang Dịch, nói không có mập mờ ai sẽ tin đâu!
Thấy Trang Dịch cùng Thượng Thanh Vân đi tới bên này, Tưởng Tuyên lập tức đi lên trước đám hồn sư đang vòng quanh hắn nịnh nọt, mở miệng mang theo ý châm biếm mà nói: “Nghe nói đại lục đệ nhất cao thủ Lôi Tu mất tích, từ nay về sau Chiến Hồn Điện thiếu một gã trụ cột, tất cả mọi người vì tin tức này bi thống, Thượng Thanh Vân, ngươi cũng là Chiến Hồn Điện sinh ra, rõ ràng còn có hứng ở chỗ này nói chuyện yêu đương, thật đúng là nhàn hạ thoải mái a.”
Thượng Thanh Vân vừa mới tại chỗ Trang Dịch đụng phải cái đinh, tâm tình vốn cũng không tốt, lúc này nghe Tưởng Tuyên âm dương quái khí nói chuyện, lập tức có chút nhăn lại mày: “Ta cùng Trang Dịch đang thảo luận việc này, Tưởng Tuyên, ngươi không hiểu không nên nói lung tung.”
“Thảo luận? Ngươi cùng hắn thảo luận?” Tưởng Tuyên lập tức quái khiếu mà nói, “Thượng gia chính là thế gia, lúc nào trụy lạc như vậy, thảo luận những việc của Chiến Hồn Điện cùng một người xa lạ? Thượng Thanh Vân, thiệt thòi ngươi là người đứng đầu năm nhất, đệ tử Phó viện trưởng, gia tộc tỉ mỉ tài bồi từ nhỏ… Lại nói, ngươi đại biểu chính là thái độ của Thượng gia, không ngại nói cho bình dân biết một vài chuyện nội bộ của Chiến Hồn Điện, sau đó mọi người cùng nhau thương lượng diệu kế?”
Tưởng Tuyên mặc dù những câu này đều là nhằm vào Thượng Thanh Vân, nhưng là ngoài sáng ngầm mắng tất cả lại đều là Trang Dịch, hắn lần này ăn nói bậy bạ không ai coi là thật, chẳng qua hắn mắng người khác nghe, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.
Thượng Thanh Vân hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, hắn từ trước đến nay đập vào thân cùng cờ hiệu, bởi vậy thấy Tưởng Tuyên nói loạn như vậy, hắn lập tức quay đầu ôn hòa khuyên nhủ Trang Dịch: “Tưởng Tuyên xuất thân thế gia, từ nhỏ bị làm hư, hắn những lời kia ăn nói bậy bạ, ngươi đừng so đo với hắn.”
Thượng Thanh Vân biểu hiện ra là đang khuyên thuyết, kì thực lời này lại là muốn cho Trang Dịch trực tiếp chống lại Tưởng Tuyên.
Trang Dịch trọng lại một hồi, nếu ngay cả cái này đều nhìn không ra, còn không bằng đừng sống, hắn khó được ngoéo một cái khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Hắn nói từng câu một tất cả đều nhằm vào ngươi, nhằm vào Thượng gia, có quan hệ gì với ta.”
Thượng Thanh Vân bị hắn nói như vậy, lập tức nghẹn.
Tưởng Tuyên thấy Thượng Thanh Vân vẫn còn bảo vệ Trang Dịch, lập tức trong cơn giận dữ, hắn tức giận vô cùng, toàn thân khí thế đột nhiên biến đổi, một giây sau, một hồn thú bỗng nhiên xuất hiện bên người Tưởng Tuyên, rõ ràng là một con chim bồ câu trắng, quanh thân có hiện chút tử sắc hào quang, biểu lộ thân phận phụ hồn sư của Tưởng Tuyên.
Phụ hồn sư mặc dù am hiểu phụ trợ, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không công kích, từ trước đến nay chim bồ câu trắng đại biểu hòa bình, khi Tưởng Tuyên cực kỳ nổi giận, toàn thân lông vũ đều dựng đứng, một đôi mắt thô bạo lóe ánh sáng tím, chỉ nghe nó hét lên một tiếng, dưới sự chỉ huy của Tưởng Tuyên, mãnh liệt đánh về phía Trang Dịch!
Con chim bồ câu trắng nhìn như khí thế kinh người, nhưng Trang Dịch đời trước đã từng quen biết không ít hồn sư, thậm chí trải qua chiến trường đối kháng dị ma, hồn thú cấp một như vậy, Trang Dịch thật đúng là không quá để vào mắt.
Thấy chim bồ câu trắng vọt tới chỗ hắn, Trang Dịch hoàn toàn không sợ tới mức tê liệt ngồi dưới đất giống như Tưởng Tuyên tưởng tượng, ngược lại như là không thấy được hồn thú đang đến trước mặt, biểu tình trên mặt trước sau bình tĩnh như một.
Học viện Bardon có chế độ khiêu chiến, cho phép một học viên đề xuất khiêu chiến một đệ tử khác, nhưng phải đến đài khiêu chiến công bình chiến đấu, hơn nữa cấm đệ tử lén đánh lẻ, nếu xuất hiện thương vong, tất nhiên khai trừ.
Tưởng Tuyên tính cách xúc động, ỷ vào thân phận của mình làm xằng làm bậy, nhưng Trang Dịch tin tưởng, Thượng Thanh Vân đứng bên cạnh hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh ở trước mắt hắn.
Dù sao chuyện này phát sinh dưới mí mắt Thượng Thanh Vân, hiện tại vừa mới khai giảng, một danh hồn sư dám tấn công một người còn không phải hồn sư, ngày đầu tiên đã đối bảo bối học viện động thủ, Thượng Thanh Vân nếu dám ở bên cạnh vây xem, hắn năm nhất đứng đầu cũng không cần làm, về nhà làm ruộng đi thôi.
Mà để Thượng Thanh Vân động thủ thay hắn ngăn trở hồn thú này, Tưởng Tuyên thấy được, đại khái lại tức giận đến thổ huyết a.
Quả nhiên, một giây sau, Thượng Thanh Vân vượt lên phía trước một bước, đứng trước mặt Trang Dịch, hắn đã là hồn sư cấp hai, hơn nữa còn là chiến hồn sư, hồn thú đều không cần lộ ra, chỉ dựa vào tinh thần lực của hắn, liền có thể trực tiếp ngăn cản chim bồ câu trắng.
Tưởng Tuyên ra tay trước mặt mọi người, hành động này thật sự là quá mức lớn mật hồ nháo, dù Thượng Thanh Vân ngày thường mang theo mặt nạ ngụy quân tử, giờ đây cũng không nhịn được nữa mà tức giận, bởi vậy, hắn không chỉ có ngăn cản chim bồ câu trắng, thậm chí trở tay đẩy, trực tiếp hung hăng chim bồ câu trắng trở lại.
Tưởng Tuyên mới trở thành hồn sư không lâu, căn cơ còn thấp, bị Thượng Thanh Vân đánh trả một phát như vậy, tinh thần lực lập tức bất ổn, cả người lui hai bước mới đứng vững.
Một giây sau, Tưởng Tuyên ngẩng đầu lên, không thể tin mà nhìn Thượng Thanh Vân, sau đó nhìn về phía Trang Dịch đứng sau lưng Thượng Thanh Vân, ánh mắt hung ác giống như có thể ngâm ra độc.
Trang Dịch nhận lấy ánh mắt oán độc của Tưởng Tuyên, trong nội tâm cười lạnh không thôi, hắn cái gì cũng chưa có làm đâu, Tưởng Tuyên cứ như vậy hận hắn tận xương. Đối phó loại người như Tưởng Tuyên, chính là không cần khách khí với hắn, dù sao mặc kệ Trang Dịch làm cái gì, Tưởng Tuyên đều có thể tìm tới đủ loại lý do để thù hận hắn.
Bởi vậy, Trang Dịch chậm rãi đi ra từ sau Thượng Thanh Vân, hai tay khoanh trước ngực, trên cao nhìn xuống Tưởng Tuyên: “Thật sự là phế vật.”
Tưởng Tuyên nghe vậy, lập tức không thể tin mở to hai mắt, sau đó mỗi chữ mỗi câu nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Nghe không hiểu sao? Phế vật.”
Tưởng Tuyên khí toàn thân phát run, nhưng ngữ khí của hắn so với trước bình tĩnh hơn nhiều, hắn chăm chú nhìn Trang Dịch: “Ngươi một cái hồn sư cũng không phải, dám cười nhạo ta là phế vật?!”
Trang Dịch nhìn bộ dáng Tưởng Tuyên kiểu này, cảnh kiếp trước Tưởng Tuyên cười nhạo tinh thần lực của hắn là 4 lập tức hiển hiện trong óc.
Lúc trước Tưởng Tuyên triệu tập một đám hồn sư, bao vây hắn vào giữa, thay nhau dùng tinh thần uy áp tra tấn hắn, yêu cầu Trang Dịch kêu lớn “Ta là phế vật” lời như vậy, những lời này là khúc mắc kiếp trước của Trang Dịch, hắn tự nhiên không chịu. Thấy Trang Dịch không biết tốt xấu như thế, Tưởng Tuyên lập tức thẹn quá thành giận, một cước đạp Trang Dịch ngã trên mặt đất, ra lệnh mỗi người đều tiến lên giẫm mấy cước trên mặt Trang Dịch. Đến tận khi hồn sư bốn phía đều cảm thấy không thú vị, Tưởng Tuyên mới hậm hực thôi.
Lúc bọn họ rời đi, mặt Trang Dịch đều sưng lên.
Sỉ nhục như vậy, Trang Dịch đã trải qua không dưới trăm lần, trong đó phần lớn đều là Tưởng Tuyên thủ bút!
Hôm nay, rốt cục đến phiên Trang Dịch cười nhạo Tưởng Tuyên là phế vật!
Nhìn xem, khuôn mặt Tưởng Tuyên tức giận đến vặn vẹo…
Chỉ nói là vừa nói ra, Tưởng Tuyên liền giận thành như vậy, nếu để cho Tưởng Tuyên trải qua những gì hắn ở kiếp trước phải trải qua, chỉ sợ Tưởng Tuyên đã sớm tự sát a.
Nghĩ đến cái này, nụ cười trên mặt Trang Dịch càng thêm trào phúng: “Nghe nói ngươi tiên thiên tinh thần lực 76?”
Tưởng Tuyên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nhưng mà, hắn rất nhanh tựa hồ nghĩ tới điều gì, ác độc nở nụ cười: “Không sai, ta tiên thiên tinh thần lực là 76. Trang Dịch, ta biết rõ ngươi tiên thiên tinh thần lực 90, là thiên tài cực kỳ hiếm thấy, nhưng dù vậy thì thế nào, trong mắt ngươi, ta tiên thiên 76 là phế vật, vậy ngươi biết rõ, trường học có bao nhiêu người tinh thần lực thấp hơn ta, lại có bao nhiêu người tinh thần lực tương tự ta. Chẳng lẽ, trong mắt ngươi, những người tiên thiên tinh thần lực thấp hơn ngươi, tất cả đều là phế vật?”
Tưởng Tuyên nói vừa xong, hồn sư đi theo phía sau hắn, cùng với hồn sư bốn phía vây xem náo nhiệt sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt nhìn Trang Dịch đều có chút quái lạ.
Trang Dịch hồn nhiên không sợ, không chỉ không có trả lời Tưởng Tuyên, ngược lại còn hỏi: “Ngươi trở thành hồn sư như thế nào?”
Tưởng Tuyên nghe vậy, sững sờ.
“Hồn thú của ngươi là Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu, là ngươi thân tự bắt được sao?”
Tưởng Tuyên kịp phản ứng, hắn híp mắt nhìn Trang Dịch: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Như vậy xem ra không phải, vì cái gì Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu sẽ trở thành hồn thú thứ nhất của ngươi, ngươi biết không?”
“Những vấn đề này ta không cần phải trả lời ngươi.” Tưởng Tuyên hừ lạnh nói.
“Bởi vì ngươi cũng không biết a.” Trang Dịch cười nhạo mà nhìn Tưởng Tuyên, “Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu là ma thú cấp ba, dùng năng lực của ngươi, căn bản không thể bắt được, khả năng lớn nhất là người khác bắt cho ngươi biến nó thành thú hồn, về phần ta vì cái gì khẳng định như vậy, đơn giản là ngươi bây giờ là hồn sư cấp một thượng giai, dưới tình huống Thượng Thanh Vân không ra hồn thú, ngươi rõ ràng còn bị kích rút lui vài bước.
Ngươi mặc dù là phụ hồn sư, nhưng phụ hồn sư tác dụng không chỉ là phụ trợ người khác, còn phải học được làm thế nào phụ trợ chính mình, bảo đảm an toàn của mình. Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu là một loại ma thú ôn hòa, hoan hỉ (vui vẻ) nhất giới ma thú, dùng nó làm hồn thú thứ nhất, không chỉ có thể cung cấp năng lượng lớn cho giai đoạn thú hồn tiếp theo, càng có thể vững chắc tinh thần lực hồn sư ban đầu. Đồng dạng là cấp một, phụ hồn sư có được Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu, cho dù là sơ giai, cũng có thể dựa vào thú hồn cường đại này, cùng liều mạng với hồn sư thượng giai. Ngươi cố tình không chỉ không học làm sao phụ trợ bản thân, ngược lại khiến Bạch Nguyệt Ảnh Bồ Câu hòa bình nhất giúp ngươi chiến đấu, nên nói là ngươi vô tri, hay là lớn mật đâu…”
Thấy Tưởng Tuyên sắc mặt tái nhợt nhìn mình, Trang Dịch khẽ cười nói: “Hồn thú chỉ có chính mình bắt được, dùng thực lực chinh phục, mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất. Hồn sư chỉ có tôn trọng hồn thú, mới có thể phối hợp ăn ý với hồn thú. Những điều này ngay cả ta còn không phải hồn sư cũng biết, ngươi thân là hồn sư, thậm chí ngay cả thường thức đều không hiểu —— đây mới là nguyên nhân ta gọi ngươi phế vật! Ngươi sinh ra tại ngự hồn sư thế gia, lại đầu phục đối địch phụ hồn sư thế gia, bởi vậy có thể thấy được ngươi không chỉ không hiểu được quý trọng người nhà, càng là thế hệ vong ân phụ nghĩa; ngươi xuất thân tốt đẹp, bất luận là tiên thiên tinh thần lực hay là thiên phú, đều so với người thường tốt hơn gấp trăm lần, từ nhỏ lớn có bao nhiêu thứ có thể do ngươi tiêu xài, nhưng là ngươi nhìn lại mình một chút, ngươi học được cái gì? Bởi vậy có thể thấy được ngươi căn bản chính là người không muốn phát triển. Nếu có một ngày ngươi mất đi thân phận hồn sư quý tộc, ngươi còn lại cái gì? Không có đạo đức, không có học thức, không có thực lực, ngươi không phải phế vật, thì còn ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.