Mông Vệ Cẩn lệch ra, nửa người bị treo lơ lửng, hắn tức giận nhìn con hổ đang đắc ý vẫy đuôi kia, hận không thể túm đuôi đem con hổ không biết xấu hổ này treo ngược lên hung hăng dạy dỗ một trận, nhưng vừa nghĩ đến sự hung hãn của Lôi Tu, còn có thực lực cấp chín của nó, Vệ Cẩn chỉ dám tự an ủi trong lòng tưởng tượng một chút hình ảnh kia, sau đó nhẫn nhục đứng lên, nhường tất cả vị trí trên ghế dựa cho Lôi Tu.
Vừa đứng dậy đi đến trước mặt Trang Dịch, Vệ Cẩn vừa có chút hối hận, làm sao lúc trước không nhân lúc Lôi Tu còn nhỏ bắt nạt nhiều hai lần chứ, còn nhớ lần đầu khi thấy Lôi Tu ở Bardon, cái dáng vẻ tội nghiệp kia, sớm biết hiện tại nó sẽ lợi hại như vậy, lúc đó hẳn là phải liều mạng chọc chọc chọc…!
“Vệ Cẩn, Vệ Cẩn?” Trang Dịch thấy Vệ Cẩn hai mắt không tiêu cự, khóe miệng co giật, biểu cảm nhìn hết sức kỳ quái, nhịn không được gọi.
Vệ Cẩn lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục dáng vẻ nghiêm trang trịnh trọng, nhìn con hổ lớn chiếm lấy vị trí của mình, tầm mắt Vệ Cẩn đột nhiên chăm chú: “Sao lại cảm thấy…”
“Cái gì?”
“Con hổ này cùng ngươi đi vào một chuyến, có phải cũng thăng cấp theo hay không?” Vệ Cẩn hỏi Trang Dịch.
Trang Dịch hơi ngạc nhiên, sau khi Lôi Tu hóa thành hình hổ, hiển nhiên lại ép thực lực lui về cấp chín, giữa Trang Dịch cùng Lôi Tu có khế ước, có thể phát hiện thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-trieu-hoan-su/2252233/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.