“Nhóm ma thú đầu tiên là trốn từ tây bắc tới, nhóm ma thú thứ hai là từ Rừng rậm ma thú trốn đến?” Trang Dịch nghĩ, ngẩng đầu dò hỏi.
Chung Ngu gật gật đầu.
“Vậy cũng là nói, Rừng rậm ma thú cũng đã xảy ra chuyện.” Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Hồn sư ở đây ngẩn ra, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt trong thành Bích Xuân, vội vàng cân nhắc làm sao đối phó đám ma thú này, ngược lại không suy nghĩ nhiều hơn.
Trang Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ngu: “Tuy rằng dị ma tạm thời rút lui, thế nhưng có thể trở lại bất cứ lúc nào, có đám ma thú này ở ngoài thành trông chừng, có lẽ tương lai còn có thể mang đến cho thành Bích Xuân một chút giúp đỡ, nếu như thành Bích Xuân bằng lòng mà nói, có thể cân nhắc coi đám ma thú này thành hộ vệ nuôi ở ngoài thành.”
“Điều này chúng ta cũng đã sớm cân nhắc đến, thế nên ngay từ đầu tuy rằng lương thực bị trộm là có tức giận, nhưng thực lực của đám ma thú này không tệ, lại từng sóng vai chiến đấu với chúng ta, bởi vậy chúng ta quyết định coi những lương thực này là phí tổn nuôi dưỡng đám chúng nó, nhưng mà không ngờ được chỉ qua hơn nửa tháng, quy mô của đám ma thú kia dường như càng ngày càng lớn, ăn cắp lương thực cũng càng ngày càng nhiều, còn tiếp tục như vậy, dân chúng thành Bích Xuân chỉ sợ đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-trieu-hoan-su/2252092/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.