Bóng đêm tối đen như mực, hơn trăm bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở phụ cận nơi đội săn ma ở tạm, chấn động hồn lực bị kiểm soát ở trong phạm vi ba mét quanh người, lấy thành chủ thành Trọng An cầm đầu, dẫn dắt gần hai trăm hồn sư tụ hợp ở ngã tư đường lạnh lùng.
Bước chân bọn họ cực nhẹ, khi đi vào nơi cách khu đội săn ma ở tạm khoảng năm mươi mét, sử dụng hồn lực đã có thể nghe được âm thanh từ phía trước truyền tới, thành chủ thành Trọng An giơ tay lên, người phía sau hắn lập tức dừng lại, thành chủ thành Trọng An cùng vài vị thống lĩnh nín thở lắng nghe.
Kiến trúc phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào kinh hoảng xuyên thấu qua cửa sổ truyền đến, còn có các loại âm thanh bàn ghế bị đánh vỡ cùng với thủ lĩnh đội săn ma nổi giận, thậm chí thành chủ thành Trọng An còn nghe thấy tiếng giống như đội trưởng đội săn ma tự mình ra tay đối phó với đội viên của mình để ngăn chặn bọn họ phát độc.
Theo đó, tiếng đội viên tức giận nghi ngờ cũng truyền ra, tiếp sau, những đội viên bị phát độc dường như xuất hiện tình trạng mới, vì thế tiếng rống giận dữ ngược lại biến thành thét chói tai kinh hoàng.
Thành chủ thành Trọng An hút hút mũi như say như mê, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ trong không khí xông vào mũi, cực kỳ nhạt, chỉ có hắn là chủ nhân Cương Trùng Bảy Màu mới có thể ngửi được mùi hương độc này.
“Xem ra bọn họ đã loạn lên rồi.” Một thống lĩnh đứng bên cạnh thành chủ cười hắc hắc nói.
“Chỉ có độc tố trong cơ thể Lâm Khê Lâm Lưu có thể có uy lực lớn như vậy?” Một thống lĩnh khác nghi hoặc hỏi.
“Nếu như là chúng ta mà nói, tự nhiên có thể xử lý ổn thỏa tốt đẹp, cho dù bất ngờ không kịp đề phòng tổn thất một vài người, nhưng đương nhiên không thể hỗn loạn thành như vậy.” Thống lĩnh mở miệng đầu tiên vô tình nói, “Đám tiểu tử kia có trải qua đại chiến dị ma thì đã sao, dù sao còn trẻ, kiến thức linh tinh ít, dễ dàng tùy tiện nói với thành chủ như vậy, vẫn là thiếu kiên nhẫn a.”
“Có khả năng đi từ thành Huệ Xương đến đây là không đơn giản, thành chủ nghĩ lại.” Nửa khuôn mặt Lữ tiên sinh giấu trong bóng đêm khiến cho khuôn mặt vốn đã cứng ngắc xanh sậm của hắn nhìn qua càng giống thi thể chết đã lâu vậy, lúc này thanh âm của hắn truyền đến nhẹ như bấc, thành chủ thành Trọng An nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
“Chia quân ba đường, Lữ tiên sinh, ngươi mang theo bốn mươi hồn sư canh giữ ở nơi này, phòng ngừa bất cứ ngoài ý muốn nào.”
“Chu thống lĩnh, ngươi dẫn ba mươi hồn sư cấp sáu đi lên thăm dò tình huống trước một chút, sau đó lập tức báo lại cho ta.” Thành chủ thành Trọng An nói, “Còn ta cùng những người còn lại tiến lên ba mươi mét, căn cứ tin tức Chu thống lĩnh truyền lại rồi tính tiếp.”
“Này…” Hồn sư được gọi là Chu thống lĩnh chính là thống lĩnh vừa cười nhạo đội săn ma trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, lúc này nghe thành chủ nói để cho hắn xung phong, hắn do dự một chút, thấy thành chủ thành Trọng An chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, Chu thống lĩnh lập tức cắn răng nói: “Vâng.”
Hai phút sau, Chu thống lĩnh mang theo bốn mươi hồn sư đi về phía căn phòng đội săn ma đang ở.
Càng tới gần đội săn ma, thanh âm truyền ra từ bên trong lại càng rõ ràng, đồng thời còn có từng đợt chấn động hồn lực kéo tới không che giấu chút nào.
Nếu như chấn động hồn lực này đã được cố gắng vụng trộm che giấu, Chu thống lĩnh có lẽ còn có thể nghi ngờ, chẳng qua nghĩ đến hồn sư ở bên trong lúc này rất có thể cũng đang tự đánh thành một đống, Chu thống lĩnh không nghĩ nhiều hơn nữa, hắn nâng tay vung lên, ra hiệu cho người phía sau nhanh chóng đuổi theo, linh hoạt nhảy qua tường vây, chớp mắt đã đến trước cổng chính.
Cửa chính mở ra, tình hình bên trong chỉ cần quét mắt nhìn là không sót cái gì. Hồn sư đội săn ma người chết người bị thương, gào thét từng cơn, thoạt nhìn không thể thê thảm hơn.
Chu thống lĩnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn rút lui về phía thành chủ báo cáo tình hình nơi này, ngay sau đó, có người trong nhà giống như nhận ra có khách không mời mà đến, tất cả mọi người động tác nhất trí, tập thể quay đầu sang nhìn chằm chằm Chu thống lĩnh.
Động tác của bọn họ giống như đã sớm được huấn luyện qua vậy, bất luận lúc trước những người đó đang làm gì, lúc này tư thế cùng góc độ mỗi người bọn họ xoay đầu nhìn đều hoàn toàn giống nhau, hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn bị bọn họ dùng ánh mắt giống nhau như đúc nhìn chăm chú, lông tơ toàn thân Chu thống lĩnh dựng đứng lên, hung hăng giật mình một cái, rất nhanh lại phục hồi tinh thần, hắn đối mặt với hồn sư đội săn ma, dần dần phát hiện ra vài phần không thích hợp, rồi lại nói không nên lời nguyên nhân vì sao.
Đột nhiên, một người trong đội săn ma quay người lại nhìn Chu thống lĩnh nói: “Hơn nửa đêm các hạ lén lút lẻn vào là muốn làm gì?”
Chu thống lĩnh lập tức nhận ra người này là đội trưởng đội săn ma, hắn nhìn đội săn ma gần như đã tê liệt, lại nhìn khuôn mặt trắng ngần của Trang Dịch, cười gằn nói: “Cái này còn phải hỏi, đêm dài đằng đẵng, tự nhiên là tới tìm các ngươi nói chuyện thoải mái vui vẻ một lần. Tiểu tử, đám hồn sư các ngươi đắc tội thành chủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta thấy ngươi tuy rằng dáng vẻ bình thường, nhưng làn da ngược lại mềm véo được ra nước… Không bằng hiện tại ngươi ngoan ngoãn đầu hàng ta còn giúp ngươi cầu xin thành chủ, tha cho ngươi một mạng.”
Trang Dịch nhìn ý nghĩ dâm đãng hiện lên trong mắt Chu thống lĩnh, biểu cảm trên mặt lạnh xuống, hắn cũng lười nói nhảm nữa, hồn lực vận sức chờ phát động quanh thân Trang Dịch nhanh chóng phóng ra.
“Hồn sư cấp bảy nho nhỏ cũng dám khiêu chiến chúng ta, tiểu tử, hôm nay liền cho ngươi kiến thức một chút ——” Chu thống lĩnh thấy Trang Dịch muốn động thủ, đanh định cười nhạo một chút, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời lại đột nhiên phát hiện phía sau Trang Dịch không biết đã xuất hiện thêm hơn mười người từ lúc nào, trong đó có vài người là hồn sư hôm nay ăn cơm cùng thành chủ, có thể thấy địa vị ở đội săn ma không thấp, Chu thống lĩnh lập tức quay đầu nói với trợ thủ đắc lực ở bên cạnh, “Nhanh đi thông báo cho thành chủ, đội săn ma còn sức đánh một trận, xin thành chủ nhanh chóng dẫn hồn sư tấn công vào!”
Trợ thủ kia nghe vậy lập tức xông ra ngoài.
Trang Dịch nhìn hồn sư báo tin kia rời đi, một giây sau, một luồng sáng trắng lấy Trang Dịch làm trung tâm vụt lên cao, giãn mở ra ở giữa không trung với tốc độ mắt thường có thể thấy được, theo ánh sáng trắng càng ngày càng chói, hư ảnh Thôn Thiên Cự Ưng cũng dần dần hiện ra.
“Thôn Thiên Cự Ưng!” Là thành phần nổi bật trong ma thú cấp bảy, phần lớn hồn sư ở đây đều đã nghe qua danh hiệu của nó.
Chu thống lĩnh cùng cấp với Trang Dịch, nhưng hồn thú của hắn hiển nhiên không bằng Trang Dịch, nhìn Thôn Thiên Cự Ưng ở giữa không trung, trong mắt Chu thống lĩnh hiện lên một tia đố kị, hắn hạ lệnh cho hồn sư phía sau: “Bày trận, đánh tan con chim ưng kia cho ta!”
Nhìn hồn sư phía sau Chu thống lĩnh lập tức hợp thành một trận pháp tấn công cực kỳ đơn giản, trong mắt Mạc Vi An cùng Bạch Hạc đứng phía sau Trang Dịch đều hiện lên một tia cảm thông.
Nếu là hồn sư bình thường đối mặt với hồn sư bày trận tiến hành tấn công thì có lẽ sẽ cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, nhưng đối với hồn sư tinh thông trận pháp như Trang Dịch mà nói, đối thủ tạo thành một trận pháp thô ráp như vậy, thậm chí còn dễ đối phó hơn so với một đám người tấn công lung tung vào hắn.
Hắn hoàn toàn có thể tìm được chuẩn xác điểm trí mạng trong trận pháp của đối phương, sau đó dùng sức mạnh nhỏ nhất nhanh chóng loại bỏ trận pháp, tạo thành thương tổn cực lớn cho đối phương.
Quả nhiên, không đến năm phút, hồn lực hai bên va chạm không quá năm hiệp, không chỉ Thôn Thiên Cự Ưng của Trang Dịch không bị đánh tan, mà hồn sư đối phương ngược lại ngã xuống một phần tư.
Chu thống lĩnh không ngờ lại có thể gặp phải tình huống như vậy, hắn hít ngược một hơi, kinh hoàng nhìn Trang Dịch; cho dù Thôn Thiên Cự Ưng có mạnh nhưng cũng tuyệt đối không thể phát huy ra uy lực đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ người này còn che giấu thực lực sao?!
Đúng lúc này, căn phòng nơi đội săn ma ở bị một sức mạnh cực kỳ điên cuồng phá mở, mái ngói sụp xuống, gần một trăm hồn sư xuất hiện ở bên ngoài bức tường, trong bóng đêm tối đen, đưa mắt nhìn ra tất cả đều là đầu người đen ngòm.
“Thành chủ!” Chu thống lĩnh thấy thành chủ cuối cùng cũng lững thững tới chậm, lập tức chỉ vào Trang Dịch nói, “Phần lớn hồn sư đều đã ngã lăn lộn xiêu vẹo dưới đất, chỉ có vài hồn sư này không trúng độc, thậm chí còn hồ đồ ngu xuẩn đối chiến với chúng ta!”
Thành chủ thành Trọng An cùng vài vị thống lĩnh ở bên cạnh nghe vậy, nhìn lại theo hướng ngón tay Chu thống lĩnh đang chỉ, thấy người ở trong phòng đang lục tục đi ra, đồng loạt đứng ở phía sau Trang Dịch, đừng nói ngã trái ngã phải, ngay cả một người trúng độc cũng không có!
“Ngu xuẩn, con mắt ngươi mù sao!” Thành chủ thành Trọng An phản xạ có điều kiện quát lớn, khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Chu thống lĩnh cùng với người phía sau Trang Dịch càng ngày càng nhiều, đếm sơ sơ qua thì ít nhất cũng phải gần một trăm người, thành chủ thành Trọng An đột nhiên ý thức được cái gì, hắn dùng hồn lực gia tăng cho thính lực mạnh lên một chút, khi phát hiện tất cả những tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng rống giận lúc trước ở bên ngoài nghe được đều đồng loạt biến mất không thấy, sắc mặt thành chủ thành Trọng An hơi thay đổi, ngẩng đầu vừa kinh hoàng vừa cảnh giác nhìn Trang Dịch, “Ảo thuật?”
“Không hổ là thành chủ, lập tức đã bị đoán ra.” Trang Dịch cười híp mắt nói, hắn vừa dứt lời, ảo thuật đội săn ma phối hợp cùng Trang Dịch bố trí ra cũng theo đó biến mất không thấy.
Tầm mắt Chu thống lĩnh khôi phục bình thường, cảm xúc trong mắt mang theo vài tia kinh hoàng, mà các hồn sư khác của thành Trọng An lập tức hiểu được tất cả bọn họ đều bị đùa giỡn, một số người nhát gan, biểu cảm trên mặt cũng không tốt hơn Chu thống lĩnh đến chỗ nào.
Sắc mặt thành chủ thành Trọng An trầm xuống: “Lâm Khê Lâm Lưu đâu, các ngươi xử lý bọn họ?”
“Trứng sâu trong cơ thể bọn họ vừa mới được lấy ra, hồn lực tiêu hao một chút, đang ở trên lầu nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ xuống đây thôi.” Trang Dịch nói xong, nhìn về phía những người phía sau thành chủ, “Thành chủ tính toán thật tốt, trứng sâu ký sinh ở trong cơ thể hồn sư, vừa có thể khống chế mọi người, còn có thể hấp thu hồn lực từ ký chủ, giúp thực lực của thành chủ tăng nhanh, thật là một biện pháp tốt mới để tăng thực lực a!”
Lời Trang Dịch nói nghe vào trong tai đám hồn sư kia quả thực giống như bom nổ vậy. Thành chủ lại có thể lợi dụng trứng sâu hấp thu hồn lực của bọn họ? Chẳng trách hơn một tháng qua này hồn lực bọn họ lại tăng lên chậm như vậy! Mà càng khiến người kinh hoàng là vài hồn sư trước mắt này có năng lực lấy trứng sâu ra!
“Một đám nói bậy!” Thành chủ thành Trọng An cảm giác được không khí phía sau không đúng, lập tức quát lớn, “Lâm Khê cùng Lâm Lưu chỉ sợ đã bị bọn họ giết, đám người kia đột nhiên xuất hiện muốn cướp lương thực của thành thành Trọng An, lời bọn chúng nói các ngươi dám tin sao? Còn không mau lên cho ta, bắt tất cả bọn chúng lại!”
Thành chủ thành Trọng An vừa nói vừa thúc dục Cương Trùng Bảy Màu, hồn sư phía sau hắn cảm giác được trứng sâu trong cơ thể rục rịch, cho dù có xuất hiện tâm tư khác, lúc này tính mạng bị thành chủ bắt chẹt trong tay, bọn họ cũng không dám do dự nữa, lập tức phóng ra hồn lực, nhanh chóng xông lên đánh thành một đống với người đội săn ma!
“Đội săn ma, bày trận, để chúng ta cho bọn họ nhìn trận pháp chân chính!”
Nơi đội săn ma ở vốn là nơi người dân sống, tuy rằng không gian phòng khá lớn, có thể chứa hơn hai trăm người, thế nhưng bắt đầu chiến đấu thì nơi này lại hơi có vẻ nhỏ hẹp. Lúc này hồn sư hai đội toàn lực ứng phó, hồn lực giống như không cần tiền liên tục tấn công đối phương, mặc dù có lúc sẽ đánh trúng, nhưng phần lớn đều sẽ bị đối phương tránh thoát, do đó phá hủy kiến trúc bốn phía.
Hơn hai trăm hồn sư đánh loạn không thể so sánh với đại chiến dị ma lúc trước, cho dù thành viên đội săn ma có thiếu mấy chục người, lúc này đã phối hợp thành thạo, tuy không thể nhanh chóng nghiền áp hồn sư thành Trọng An, nhưng theo thời gian chiến đấu càng kéo dài, thành Trọng An không có người chỉ huy tốt điều khiển chiến trường, các hồn sư dần dần có chút nối tiếp nhau mệt mỏi, ngược lại đội săn ma càng đánh càng hăng.
Thấy cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía đội săn ma, thành chủ thành Trọng An cắn răng, ra lệnh cho vài tên thống lĩnh hợp thành một tiểu đội tinh anh, muốn lợi dụng cao thủ thành Trọng An phá tan trận pháp của đội săn ma!
Nhìn thấu ý đồ của thành chủ thành Trọng An, người đội săn ma cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, những hồn sư cấp cao trong đội săn ma lập tức đối đầu với nhóm thống lĩnh thành Trọng An.
Hai bên cùng số hồn sư cấp bảy chợt phóng ra uy áp, có khác chính là, thống lĩnh thành Trọng An thì mặt đầy kinh ngạc, mà hồn sư cấp cao đội săn ma thì cười hì hì, nhân lúc bọn họ đang sợ ngây người, phối hợp chặt chẽ phóng ra hồn lực tấn công khiến bọn họ không kịp trở tay.
Thành chủ thành Trọng An thấy đội săn ma đột nhiên xuất hiện vài hồn sư cấp bảy, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoàng, hắn nhìn chằm chằm Trang Dịch điên cuồng lên án: “Các ngươi lại có thể giấu giếm thực lực!”
Trang Dịch nhún vai với hắn, ngay sau đó, Mạc Vi An đi tới trước mặt thành chủ thành Trọng An, hồn lực của hắn trong thời điểm đó cũng thả ra không giữ lại, khi nhìn thấy một hồn sư cấp tám xuất hiện ở trước mặt, thành chủ thành Trọng An lại đờ ra, ngay sau đó, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn độc, hắn đột nhiên túm vài hồn sư ở bên cạnh, vừa mạnh vừa chuẩn coi bọn họ như bao cát thịt người ném về phía Mạc Vi An!
Mạc Vi An lập tức linh hoạt tránh đi, mà khi nhìn thấy dáng vẻ hai hồn sư kia sau khi rơi xuống, sắc mặt hắn hơi thay đổi, bởi vì hai hồn sư kia khi rơi xuống mặt đất thì đã chết rồi, trứng sâu trong cơ thể phá vỡ, độc tố chớp mắt đã lan khắp toàn thân, tầng da ngoài trên thi thể hai hồn sư này nhanh chóng sưng vù lên, ở dưới mặt da mỏng manh kia, màu sắc cầu vồng di chuyển giống như vật còn sống vậy, nhìn qua không chỉ cực kỳ buồn nôn, hơn nữa một khi cái thứ này phá da mà ra, vậy nguy hại không cần nói cũng biết!
Hồn sư giỏi dùng độc có lẽ lực tấn công cá nhân không mạnh, nhưng năng lực quần công lại cực kỳ đáng sợ, hơn nữa thành chủ thành Trọng An này đã sớm để lại trứng sâu ở trong cơ thể thuộc hạ của hắn, bản thân hắn lại không ngừng hấp thu hồn lực của những người đó, tuy rằng cấp bậc không thể tăng lên, nhưng chỉ nói hồn lực trong cơ thể hắn hiện tại đã có thể so sánh với cấp tám đỉnh phong.
Lúc này, thành chủ thành Trọng An thừa dịp khoảnh khắc Mạc Vi An bị thi thể kia hấp dẫn, đang định nhanh chóng ẩn nấp vào trong đám đông, đúng lúc này, một con hạc trắng xuất hiện ở trước mặt thành chủ thành Trọng An.
Thành chủ thành Trọng An thấy một con thú mà cũng dám ngăn ở trước mặt mình, lập tức dữ tợn quát lớn: “Muốn chết!”
Hắn nói xong, Cương Trùng Bảy Màu rốt cuộc cũng được hắn thả ra ngoài, nhanh chóng lao về phía Bạch Hạc, muốn một chiêu độc chết Bạch Hạc. Chẳng qua, thấy Cương Trùng Bảy Màu sắp bay đến trước mặt Bạch Hạc, chớp mắt tiếp theo, thành chủ thành Trọng An lại cảm nhận được một tia hoảng sợ từ phía Cương Trùng Bảy Màu.
Hắn còn chưa kịp phỏng đoán đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đôi mắt Bạch Hạc sáng lên, nhìn thấy một con sâu lông lớn như vậy không chỉ không lui lại, ngược lại còn vui vẻ nhảy nhót kêu “cạc cạc”: “Gần một chút, gần một chút nữa a!”
Nó kêu la, nhìn chằm chằm Cương Trùng Bảy Màu, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi.
Thành chủ thành Trọng An nhìn thấy tình huống này, hắn có thể thăng lên đến cấp tám thì đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức theo bản năng thu Cương Trùng Bảy Màu trở về, tấn công ngược lại chỗ Mạc Vi An một chút, để cho hắn không thể tới gần mình, thành chủ thành Trọng An lui về phía sau hơn mười mét, nhìn các hồn sư đang kịch liệt giao chiến với nhau cùng với Bạch Hạc, Mạc Vi An còn đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi, lại nhìn Trang Dịch từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay, thành chủ thành Trọng An nói: “Chuyện đêm nay chỉ là hiểu lầm, lúc này hai bên chúng ta ai cũng không làm gì được ai, không bằng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, hóa giải hiểu lầm này, thế nào?”
Không đợi Trang Dịch trả lời, mấy thống lĩnh ở bên cạnh đã được thấy lực lượng mạnh mẽ của đội săn ma lập tức hô to: “Thành chủ anh minh!”
“Chính cái gọi là không đánh nhau không thành bằng hữu, không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa(1),tất cả đêm nay đều là hiểu lầm a!”
Thành chủ thành Trọng An thấy thủ hạ phối hợp như vậy, lập tức thuận thế nói: “Dị ma đang xâm chiếm lãnh thổ của nhân loại, hồn sư chúng ta lại tự giết lẫn nhau chẳng phải là làm cho dị ma vui vẻ, hồn sư trên đại lục vốn rất thưa thớt, không thể tiếp tục như vậy, mau dừng tay đi.”
Trang Dịch bị lời nói vô sỉ của bọn họ làm cho tức đến bật cười: “Nói như vậy thành chủ đồng ý ngày mai mở kho phát lương, hơn nữa đối xử tử tế với dân chúng?”
“Đó là đương nhiên!” Thành chủ thành Trọng An lập tức hiên ngang lẫm liệt nói.
“Đáng tiếc, ta sẽ không lại tin tưởng ngươi.” Trang Dịch trêu tức nói, ngay sau đó, Bạch Hạc cùng Mạc Vi An lần nữa áp sát thành chủ thành Trọng An.
Thành chủ thành Trọng An thấy tính mạng nguy ở sớm tối, dưới tình thế cấp bách, hắn quát to: “Các hạ, tha cho người được thì nên tha, hôm nay ngươi thả ta một con đường sống, ngày sau mọi người gặp lại vẫn là bằng hữu, nếu không, hôm nay coi như có liều chết, ta cũng không để cho các ngươi sống khá giả. Các ngươi đã biết chuyện trứng sâu, hơn một trăm hồn sư ở đây, nếu trứng sâu trong cơ thể đồng loạt nổ ra, ngươi cảm thấy hậu quả sẽ thế nào?”
“Ta biết con Bạch Hạc kia của ngươi là thiên địch của Cương Trùng Bảy Màu, thế nhưng nó chỉ có một con, mà hồn sư bị ta để trứng trong người lại là hơn một trăm, khi bọn họ chết thì cũng là thời gian đội viên của ngươi vong!”
Trang Dịch nghe vậy, nhìn vẻ tuyệt vọng trên mặt hơn một trăm hồn sư ở bốn phía, không nghĩ tới thành chủ này lại có thể ác độc như vậy, Trang Dịch đang muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên, ngoại thành cách mấy con phố chợt truyền tới tiếng kêu khóc chói tai, cùng lúc đó, cảm xúc của Lôi Tu cũng được truyền tới thông qua khế ước.
Trang Dịch quay đầu tức giận nhìn thành chủ nói: “Ngươi phái thủ hạ đi đối phó bình dân?!”
Người đội săn ma nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn ra phía ngoại thành, khi phát hiện thậm chí có ngọn lửa nổi lên hừng hực, trên mặt lập tức hiện lên một tia không thể tin nổi cùng tức giận đến cực điểm.
Thành chủ thành Trọng An cũng sửng sốt, sau đó lập tức nghĩ đến đội ngũ hồn sư Lữ tiên sinh cầm đầu, mà bộ phận hồn sư đi theo thành chủ kia nghe nói bình dân bị uy hiếp, còn tưởng rằng người đội săn ma sẽ bởi vậy mà ném chuột sợ vỡ bình bỏ qua bọn họ, trong mắt lập tức hiện lên một tia vui mừng.
Trang Dịch thu vẻ mặt của bọn họ vào trong đáy mắt, cười lạnh nói: “Chỉ bằng đám bại hoại uất ức sống tạm dưới tay dị ma này cũng muốn tạo thương tổn cho đội săn ma? Tấn công!”
Lời Trang Dịch vừa dứt, Bạch Hạc tiên phong đánh về phía thành chủ thành Trọng An, Mạc Vi An thì lập tức chú ý bốn phía, một khi phát hiện thi thể bị độc chết lập tức nhanh chóng xử lý. Mà lúc này hồn sư đội săn ma cũng giao chiến với hồn sư thành Trọng An.
Lúc trước đám Trang Dịch cảm giác được hồn sư thành Trọng An sắp tới đã phân Lôi Tu Lương An cùng Tuyết Nhận ra, vốn là muốn bọc đánh từ bên ngoài để cho hồn sư thành Trọng An không thể trốn thoát dù chỉ một người, xem tình hình lúc này, thành Trọng An hiển nhiên cũng có tính toán giống vậy, để lại chuẩn bị phía sau.
Lữ tiên sinh kia không ở hiện trường, nghe Lâm Khê cùng Lâm Lưu nói, người này thực lực không rõ, cực kỳ thần bí, cảm giác lúc này Lôi Tu đang chiến đấu cùng người kia, tuy rằng có tin tưởng vào Lôi Tu cùng Tuyết Nhận, nhưng vừa nghĩ tới Lôi Tu còn chưa khôi phục thực lực, Trang Dịch lại khó tránh khỏi có chút nhớ nhung.
Thấy chiến đấu bốn phía ít nhất còn phải kéo dài mười mấy phút, lại thêm thành chủ thành Trọng An khống chế, trùng thi càng ngày càng nhiều, Trang Dịch cắn răng thu Thôn Thiên Cự Ưng về, ngay sau đó, một con hồ điệp màu đen mang theo vài tia sáng xanh lục yên lặng xuất hiện, tao nhã đứng trên vai Trang Dịch, cùng xuất hiện với Lục Mang Thúy Phượng Điệp còn có một gốc Hướng Âm Quỳ màu đỏ tối treo lơ lửng phía trên lòng bàn tay hắn.
Chỉ thấy đóa hoa Hướng Âm Quỳ lay động mấy lần, sau đó từng cánh từng cánh hoa quay tít, giống như bị một sợi dây vô hình điều khiển nhanh chóng liên tục xoay tròn quanh Lục Mang Thúy Phượng Điệp.
Lấy thực lực vừa bước vào cấp bảy của Trang Dịch, khống chế Lục Mang Thúy Phượng Điệp vốn đã có chút khó khăn, Thôn Thiên Cự Ưng căn bản không thể cùng xuất hiện một lúc, thế nên hắn lựa chọn phụ hồn thú Hướng Âm Quỳ. Hắn liếc nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp bị đóa hoa Hướng Âm Quỳ uốn lượn vây quanh một cái, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhẹ nhàng phẩy phẩy cánh, nghiêng về phía đám người mà bay đến.
Những nơi nó bay qua, thời gian cùng không gian hai bên trái phải giống như bị phân cách ra vậy, bên trái vẫn duy trì bình thường như trước, thời gian bên phải lại giống như bị dừng lại, trở nên chậm chạp hơn trong ảo thuật mạnh mẽ, cùng với đóa hoa Hướng Âm Quỳ rơi từng mảng, hồn sư thành Trọng An bị ảo thuật cùng độc thuật tấn công, ánh mắt lập tức trở nên ngây dại ra, dưới kịch độc mạnh mẽ của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, ngay cả những hồn sư đang phát độc sắp biến thành trùng thi, độc tố của Cương Trùng Bảy Màu trong cơ thể cũng di chuyển chậm hơn.
Đội viên đội săn ma ở phía bên trái tự nhiên sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này, cấp tốc giải quyết sạch những hồn sư kia giống như thái rau dưa vậy.
Lục Mang Thúy Phượng Điệp tao nhã yên lặng rời khỏi đám người, sau đó phối hợp với Bạch Hạc bắt đầu di chuyển vòng quanh thành chủ thành Trọng An.
“Lục Mang Thúy Phượng Điệp…” Thành chủ thành Trọng An đang cố gắng chế tạo trùng thi sắc mặt đã tái mét, nhưng mà giây tiếp theo khi hắn nhìn thấy đóa hoa Hướng Âm Quỳ lại sợ hãi kêu lên: “Chiến hồn thú cùng phụ hồn thú, ngươi là hồn sư hai hệ!”
Trang Dịch không trả lời hắn, hắn nhìn ra được thành chủ thành Trọng An đang tìm cơ hội chạy trốn, Trang Dịch phối hợp với Bạch Hạc đánh nhanh thắng nhanh, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào, không đến hai phút, thành chủ thành Trọng An đã bị bắt sống.
Thống lĩnh bên cạnh thành chủ bị bắt sống cũng nhao nhao cầu xin tha thứ, Mạc Vi An nhìn đám nhu nhược chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, biết đám thống lĩnh này cũng chẳng sạch sẽ hơn thành chủ kia đến chỗ nào, hắn cười lạnh một tiếng, không chút nương tay giết chết những thống lĩnh kia tại chỗ.
Đến khi trận chiến đấu này kết thúc, hơn một trăm hồn sư thành Trọng An, còn sống có lẽ không đến mười người, trong đó phần lớn đều là bị thành chủ biến thành trùng thi, đội săn ma thật sự giết chết thậm chí còn không vượt quá mười người.
Tất cả những thi thể xác nhận đã tử vong được xếp vào một chỗ rồi dùng trận pháp che lại, về phần hơn mười hồn sư thành Trọng An kia cũng bị bắt sống trói cùng một chỗ với thành chủ thành Trọng An, sau đó Trang Dịch nhanh chóng mang theo đội săn ma đi ra ngoài.
Mới đi được nửa đường đã thấy phía trước có một đoàn người xuất hiện, không phải ai khác, chính là bình dân được nhóm Lôi Tu cứu ra.
Trang Dịch xác nhận Lôi Tu không bị thương trước, sau đó chuyển dời ánh mắt lên trên người các thành viên đội săn ma, thấy tuy có không ít người bị thương ở các mức độ khác nhau, nhưng ít nhất không xuất hiện tử vong, Trang Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hồn sư thành Trọng An vâng lệnh ra ngoài thành bắt bình dân làm con tin, bị chúng ta phát hiện đúng lúc ngăn cản, tuy cứu được những người này, nhưng hồn sư thành Trọng An cũng chạy thoát vài tên.”
“Lữ tiên sinh kia…”
“Thần bí khó lường.” Nói đến Lữ tiên sinh, Lôi Tu nhíu mày, “Mấy hồn sư kia đều bị chúng ta theo dõi, nếu như không có hắn, những người này ngay cả mặt bình dân cũng không thấy.”
Một Lữ tiên sinh vậy mà phát huy uy lực mạnh như vậy, thậm chí có thể chạy thoát khỏi tay đội săn ma, trong lòng Trang Dịch run lên, thậm chí có chút lúc trước tất cả đều chỉ chú ý thành chủ thành Trọng An mà không sắp xếp riêng một cái bẫy cho Lữ tiên sinh.
Người âm ngoan lại có thực lực như vậy mà để hắn chạy thoát, không chừng tới một chỗ nào đó sẽ lại gợn lên một trận gió tanh mưa máu.
Nghĩ vậy, Trang Dịch nhất thời ảo não nhíu mày, đồng thời, trong đêm nay, bắt đầu từ lúc hồn sư thành Trọng An lên đường Trang Dịch đã triệu hồi Lục Mang Thúy Phượng Điệp sử dụng ảo thuật, thậm chí vừa rồi còn phối hợp chiến đấu với Bạch Hạc, toàn đội săn ma, có thể nói Trang Dịch tiêu hao đáng sợ nhất, cho dù hắn là triệu hoán sư, thời gian dài sử dụng Lục Mang Thúy Phượng Điệp có thể so sánh với hồn thú cấp tám, Trang Dịch cũng có chút không chịu nổi.
Lúc trước thần kinh căng thẳng cao độ, hoàn toàn không có cảm giác gì, lúc này có lẽ là vì có Lôi Tu ở bên cạnh, Trang Dịch vô thức có chút thả lỏng, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lôi Tu lập tức nhận ra Trang Dịch mỏi mệt, đi lên phía trước một bước để Trang Dịch tựa vào ngực hắn, sau đó nói: “Trong loại chiến đấu này có thể lấy được thành tích thương vong bằng không đã là vô cùng tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện kế tiếp giao cho ta.”
Trang Dịch nhìn Lôi Tu một cái, gật gật đầu, buông tâm mà nhắm hai mắt lại.
(1) Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]