Lý Đại Trụ cùng Diệp Lăng là bạn từ nhỏ đến lớn.
Quê hương của Diệp Lăng là ở thành phố Đông Hải, một chi nhánh nhỏ ở trong huyện, tức là Huyện Lan, trấn Phong Hoa, thôn Lan Sơn.
Đừng xem thành phố Đông Hải phát triển như vậy, nhưng bên trong, thôn Lan Sơn chỉ là một thôn nghèo nằm dọc theo khe suối mà thôi.
Diệp Lăng dù sao vẫn còn có ba mẹ, chẳng qua ba ba là dượng.
Ba ba ruột của Diệp Lăng đã chết, bởi một tai nạn xe cộ, cho nên mẹ Diệp mới tái giá.
Đương nhiên, đây là ký ức tiền nhiệm của Diệp Lăng cũ.
Diệp Lăng kiếp trước không có cha mẹ, đời này, cũng có thể có một chút cảm giác tình cảm của gia đình.
“Nếu có thời gian, mình phải quay về nhìn thăm họ mới được.”
Diệp Lăng thầm nói một tiếng, vội cầm điện thoại lên, cười nói:
“Đại Trụ a, tiểu tử ngươi bao lâu rồi không có điện thoại cho ta?”
“Lăng tử, ta đây suốt ngày bận bịu công chuyện, nên không có thời gian!”
Lý Đại Trụ sảng khoái cười nói.
“Vậy làm ăn ra sao?”
Diệp Lăng cười nói.
“Tạm được, cũng đủ sống qua ngày thôi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Diệp Lăng cười cười, lại nói:
“Khi nào tới thành phố? Ta phải mời ngươi một chầu mới được, làm một trận hoành tráng.”
“Có thời gian rồi hãy nói, trong khoảng thời gian này ta bận rộn rất nhiều, nếu như ngươi có thời gian, ngược lại hãy quay về một chuyến, mẹ ngươi...nàng”
Nói đến đây, Lý Đại Trụ vội vàng dừng lại.
Diệp Lăng cau mi:
“Mẹ ta sao?”
“Không có việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-tien-de-trong-sinh/1855104/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.