Khải Minh biết rằng làm gì đó cũng không nên làm quá, tuy hắn có lòng thương người nhưng dù sao cũng phải có giới hạn. 
Cứu quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến một số việc, từ việc nhỏ dần dần sẽ trở nên lớn, và rồi đến một lúc nào đó sẽ không thể khống chế được. 
Mà điều khó khăn nhất bây giờ của đám người này là phần lương thực, số lượng dự trữ lương thực là Bắp của Thôn Minh Việt cũng không có bao nhiêu, chỉ đủ dư phòng hờ cho thôn mà thôi, không đủ cho đám người nạn dân này. 
Bởi vì những hạt Bắp Ngô của những đợt sau đều được lấy từ những đợt trước nhân giống ra, cho nên thời gian sinh trưởng và thành quả không được tốt mà dần dần phai nhạt hơn lúc đầu. 
Vì thế thời gian sinh trưởng kéo dài thêm, nên thành quả trở nên lâu hơn. 
Và một điều đặc biệt nhất, đó chính là câu nói muôn thuở, 'Thánh Mẫu không hề dễ làm đâu!' 
Hắn nghiền ngẫm, cố suy nghĩ xem có thể có giải pháp nào không? 
"Thôi được rồi, tạm thời các người ở tạm trên quảng trường một thời gian, ta sẽ từ từ nghĩ cách!" Nghĩ ngợi một lúc lâu hắn cũng chỉ đành nói được như vậy. 
"Tiểu Hổ, ngươi dẫn người làm một số lều dã chiến trên quảng trường này đi, tạm thời cho bọn họ ở lại đây vài ngày!" Khải Minh nhìn tiểu Hổ nói bổ sung thêm vài câu, nói xong hắn liền bước về phía tông môn của mình. 
Hắn vừa đi vừa tiếp tục ngẫm nghĩ, cố gắng tìm ra cách tốt nhất để giải quyết vấn đề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-the-luc-khoi-tao/456906/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.