Cứu thêm nạn dân ở đây, hắn cũng muốn, hiện giờ cũng có thực lực, nhưng vốn không thể.
Nếu nạn dân này ở bên ngoài thành, hắn không cần quan tâm hay lo gì, nhưng bọn họ đang ở trong thành.
Vì thế, hắn không thể cứu.
Vấn đề tại sao như vậy, tất cả cũng vì cái gọi là lòng người, đố kỵ cùng ghen ghét.
Những người có quyền có thế ở nơi đây, người có ăn có mặc nên rảnh rỗi không gì làm, bọn họ sẽ rất khó chịu nếu có người khác làm việc mà họ không làm được.
Chẳng hạn như hiện giờ, với những người đói khổ ngoài kia, bọn họ thờ ơ không quan tâm đến, thậm chí còn cười trên nổi đau của người khác, nếu có người hỏi liền sẽ có người trả lời, "có tay có chân không thể tự kiếm ăn à, xin xỏ gì? "
Nhưng nếu có một ai đó nhảy vào cứu giúp, bọn họ liền sẽ có cảm giác rất khó chịu, khó chịu ở chỗ nhìn những nạn dân kia cảm ơn, nhìn những người khác khen.
Chẳng biết tại sao như vậy, nhưng bản chất của lòng đố kỵ ghen ghét là vậy, thế giới này lại rất cổ quái nên việc này càng trầm trọng.
Mặc kệ tất cả những kẻ đó, bất chấp cứu trợ, làm vậy chỉ khiến mọi việc càng trầm trọng, bọn họ có quyền lực, ưu thế, dù người cứu trợ không sao nhưng sau đó những nạn dân ấy sẽ thế nào?
Tàn phế hay mất mạng?
Bọn họ đố kỵ ghen ghét, không đụng đến người cứu giúp được, tất nhiên sẽ trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-the-luc-khoi-tao/2189320/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.