Tần Quân cười, tay phải nắm lại, xương ngón tay liền biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Đế thở dài một hơi, biểu lộ có chút xấu hổ.
- Xem ra ngươi rất sợ nó, ngươi biết lai lịch của nó?
Tần Quân trêu tức hỏi, Cực Đế khôi phục để tâm tình của hắn rất tốt, cho nên có thể vui đùa hỏi ra vấn đề này.
Thiên Đế trầm ngâm nói:
- Ta hoài nghi, đương nhiên, chỉ là hoài nghi, hoài nghi tà vật này đến từ Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp.
Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp?
Tần Quân nhíu mày, hỏi:
- Có ý tứ gì? Không phải nói thời không đã hãm vào trong luân hồi sao? Sao là Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp?
Thiên Đế thở dài nói:
- Đây chính là nhân quả, có nhân có quả, nghịch chuyển thời không sinh ra hậu quả.
- Luân hồi vô tận đầu, kết quả chỉ là lời nói suông.
- Bất cứ chuyện gì đều sẽ có điểm cuối, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, mặc dù Nguyên Kỷ Nguyên của chúng ta hãm nhập trong luân hồi, nhưng không có nghĩa là Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp đã biến mất, bọn hắn đang nhìn trộm chúng ta.
Thiên Đế nói để Tần Quân như có điều suy nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy xương ngón tay tà vật đến từ một hài tử nào đó của hắn, chẳng lẽ Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp là con của hắn sáng tạo ra?
Nếu như thế, cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là, tại sao con của hắn lại lưu lại một đoạn xương ngón tay?
Chẳng lẽ Nguyên Kỷ Nguyên kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
Tần Quân lâm vào trầm tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-than-thoai-de-hoang/1564550/chuong-2354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.