Chương trước
Chương sau
Con chó?
Huyền Đương càng thêm tức giận, nhưng sự chú ý của hắn tập trung ở trên người vị cường giả bí ẩn trước mắt này, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè
Người này bị khí vụ màu tím quấn quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng thân thể, như là thiếu niên, bề ngoài chỉ khoảng một mét hai, nhưng đối mặt Huyền Đương, khí thế của hắn không thua chút nào
- Ngươi là ai?
Huyền Đương trầm giọng hỏi, Sư Ngụy lại có chỗ dựa, chẳng lẽ sớm đã tư thông thế lực khác?
- Ta là ai không trọng yếu, nhưng ngươi không xứng làm lĩnh tụ Nhân tộc.
Người thần bí cười lạnh nói, trong lời nói tràn đầy khinh miệt, hoàn toàn không có để Huyền Đương vào mắt
Sư Ngụy chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Huyền Đương nói:
- Thuỷ Tổ, Nhân tộc nên tự lập.
- Tự lập? Nếu tự lập, cần tìm trợ thủ?
Tôn Ngộ Không chế nhạo nói, tất cả mọi người không có kinh hoảng, có Lý Bạch ở đây, thì sợ gì người thần bí này?
Sư Ngụy không nhìn Tôn Ngộ Không trào phúng nói:
- Hắn không phải trợ thủ, Thuỷ Tổ, Thiên Đế, các ngươi rời đi đi, ta coi như chưa từng xảy ra việc này.
Đám người Cổ Hi Bạch đều kinh ngạc nhìn về phía Sư Ngụy cùng người thần bí, hiển nhiên bọn hắn căn bản không biết người thần bí tồn tại.
- Sư Ngụy, ngươi đang làm gì?
Cổ Hi Bạch vội vàng nói, khắp khuôn mặt là vẻ phẫn nộ.
Sư Ngụy cũng dám mời cường giả ngay cả bọn họ cũng không biết được tới đối phó Huyền Đương cùng Thiên Đế, hành vi như là khi sư diệt tổ
Tứ Đế còn lại sắc mặt âm trầm, nhưng đều không nói gì, tuy bọn hắn sợ hãi người thần bí xuất hiện, nhưng càng không nguyện ý giao ra Nhân Vương Đỉnh.
Mất đi Nhân tộc khí vận, sau này con đường tu luyện của bọn hắn sẽ liên tục khó khăn
- Huyền Đương, lui ra.
Tần Quân mở miệng nói, Triệu Vân ở bên cạnh Chí Tôn Cửu Long Ỷ lộ ra vẻ khinh thường, liếc mắt nhìn tu vi của người thần bí một cái liền biết.
Huyền Đương nghe xong, đành phải cắn răng thối lui.
- Lúc này mới đúng, Thiên Đế, bây giờ đã không phải là Hỗn Độn sơ khai, ngươi chỉ là Đại Đạo Chí Tôn, lật không nổi sóng gió gì.
Sư Ngụy nhẹ nói, biểu lộ bình tĩnh, ngữ khí đạm mạc, nghe mà Huyền Đương nghiến răng nghiến lợi.
- Đinh! Phát động nhiệm vụ chi nhánh... Sư Ngụy khinh thường! Nhiệm vụ tường trình: Sư Ngụy sinh ra tâm tình khinh thường đối với ký chủ, nếu ký chủ diệt hắn cùng trợ thủ của hắn, thu hoạch được một cơ hội Đại Đạo Truyền Thừa, một cơ hội triệu hoán Thần Ma!
Thanh âm hệ thống nhắc nhở đột nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân, để Tần Quân lộ ra cười lạnh.
Khen thưởng thật ít, có thể thấy được Sư Ngụy cùng người thần bí yếu bao nhiêu.
- Lý Bạch, giết hai người bọn hắn đi.
Tần Quân nhìn hai người Sư Ngụy nói, nghe vậy, Huyền Đương nhắm mắt mặc niệm.
- Xong.
Cổ Hi Bạch thì thào nói, Tứ Đế ở bên cạnh đều không có nghe được ý tứ của hắn, khẩn trương quan chiến.
Tin tức liên quan tới tiệc cưới ở Hoắc gia còn không có truyền tới nơi này, một là thời gian quá ngắn, hai là vũ trụ này quá hỗn loạn, chiến loạn liên tục, tin tức ngoại giới rất khó kịp thời truyền vào.
Vừa rồi Cổ Hi Bạch chỉ đề cập thân phận của Thiên Đế, nguyên lai tưởng rằng đủ chấn nhiếp bọn hắn, đáng tiếc không có
Nhất là sau khi Sư Ngụy xem thấu tu vi của Tần Quân, càng cho rằng Thiên Đế chỉ là trò cười mà thôi
- Vô tri chính là tội chết của các ngươi.
Lý Bạch ở trên cao nhìn xuống, miệt thị nhìn Sư Ngụy cùng người thần bí, giống như đang nhìn người chết.
- Ngươi đánh giá cao mình đi.
Người thần bí hừ lạnh nói, rất khó chịu ánh mắt của Lý Bạch, bởi vì loại ánh mắt này bình thường là hắn nhìn người khác.
Oanh một tiếng.
Lý Bạch bỗng nhiên rơi đến sau lưng người thần bí, ở trước mặt Sư Ngụy, mặt đất bị ép vỡ vụn, vô số đá vụn tung bay, Thanh Liên Trường Ca thuận đầu ngón tay ngưng tụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.