Chương trước
Chương sau
- Bệ Hạ bị bắt đi! Đối phương là Vô Cực Chí Cao Đại Đế!
Kinh Kha vội vàng nói, giờ phút này lòng hắn tràn đầy nổi giận, hận chết Công Tây Độc Nha.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, cảnh giới chênh lệch để Kinh Kha hoàn toàn không kịp ngăn cản.
- Vô Cực Chí Cao Đại Đế? Dưới tay Sở Điệu Thánh Tổ, Vô Cực Chí Cao Đại Đế có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối phương bắt đi Bệ Hạ, nói rõ Bệ Hạ tạm thời an toàn, chúng ta trước đừng hoảng hốt.
Quản Trọng trầm giọng nói.
Mới vừa cùng Tần Quân gặp mặt, liền bị địch nhân bắt đi, những thủ hạ bọn hắn xấu hổ khó nhịn, nhưng Quản Trọng hiểu, càng đến lúc này, càng không thể loạn.
- Phong tỏa tin tức này, Đại Tần thiên đình không thể loạn!
Quách Gia trầm giọng nói, vừa nghĩ tới Tần Quân có khả năng ngoài ý muốn, hắn cơ hồ điên cuồng, trong mắt tràn đầy sát ý.
- Nếu như Sở Điệu Thánh Tổ dám làm tổn thương Bệ Hạ, ta chắc chắn phát động toàn bộ nhân mạch, nhổ tận gốc Sở gia, để Sở Điệu Thánh Tổ muốn sống không được! Muốn chết không xong!
Quách Gia luôn luôn khinh bạc diện mục dữ tợn, vô cùng đáng sợ.
- Liền nói Bệ Hạ đang bế quan, chúng ta trước đi tìm.
Hoắc Khứ Bệnh phân phó nói, tốc độ của Vô Cực Chí Cao Đại Đế sao mà nhanh, trong chớp mắt, khả năng đã bay vọt mấy ngàn vũ trụ, Cổ Thánh Đế Đạo mênh mông, bọn hắn đi chỗ nào tìm?
- Vâng!
Mọi người cùng kêu lên nói, thoại âm rơi xuống, liền đồng thời biến mất tại nguyên chỗ.
Trong Hắc Ám vũ trụ, một đám sinh linh hình thù kỳ quái dữ tợn vây quanh Tần Quân, sau lưng Tần Quân là Công Tây Độc Nha, bọn hắn thân ở trong chùm sáng, tốc độ cao phi hành.
- Gia hỏa này đúng là người Bệ Hạ muốn bắt?
- Tuy cảnh giới cổ quái, nhưng rất yếu a, tối đa là Đại Đạo Chí Tôn.
- Đại Đạo Chí Tôn yếu sao? Ở trung tâm vũ trụ đầy đủ phiên vân phúc vũ!
- Chậc chậc, cũng không biết vì sao Bệ Hạ muốn bắt hắn!
Các sinh linh nhìn chằm chằm Tần Quân, mồm năm miệng mười nghị luận.
Tần Quân mặt không biểu tình, không hốt hoảng chút nào, Công Tây Độc Nha đã không giết hắn, hắn như thế nào e ngại?
- Tiểu tử, ngươi không sợ sao?
Công Tây Độc Nha cười híp mắt hỏi, đáng tiếc nàng cười rộ lên vô cùng xấu xí.
Có thể từ trong tay Chiến Quân cướp đi Tần Quân, nàng rất có cảm giác thành công.
Nếu chính diện đối quyết, cho dù nàng mạnh hơn Hoắc Khứ Bệnh, cũng rất khó thành công, huống chi còn có Hỗn Độn song kiệt
- Trẫm chính là Thiên Đế, vì sao phải sợ?
Tần Quân khinh miệt cười.
Hiện tại không giết trẫm, ngày sau tất để ngươi hối hận!
Công Tây Độc Nha lắc đầu cười một tiếng:
- Thiên Đế? Đây chẳng qua là truyền thuyết, đám người Hoắc Khứ Bệnh là muốn lấy ngươi làm con rối, tái tạo huy hoàng của Thiên Đế Thạch Điện a?
- Nếu không phải Thánh Tổ muốn ngươi sống, ngươi đã chết.
Truyền thuyết Thiên Đế ở Cổ Thánh Đế Đạo bắt nguồn xa xưa, sinh linh của Thiên Đế Thạch Điện đều đã trở thành từng Đại Năng.
Nhưng bọn hắn lẫn nhau rất khó thống nhất, không ai phục ai.
Ngoại trừ Thiên Đế, đoán chừng không ai có thể để Thiên Đế Thạch Điện đoàn tụ.
Công Tây Độc Nha cũng không tin Tần Quân là Thiên Đế, Thiên Đế sẽ yếu như vậy?
Nếu Tần Quân thật là Thiên Đế, nàng đã chết.
Sinh linh còn lại cũng cười rộ lên, chế giễu Tần Quân ngu muội, thật nghĩ mình là Thiên Đế
Tần Quân khoan thai tự đắc, ngồi xếp bằng, hắn biết mình trốn không thoát, nên nhập gia tùy tục.
Hắn tin tưởng đám người Hoắc Khứ Bệnh sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Vì sao tiểu tử này không biết kính sợ như thế?
Công Tây Độc Nha nhíu mày, bốn con mắt nhìn chằm chằm Tần Quân, phảng phất như nhìn con mồi.
Mặc dù trong lòng nàng bất an, nhưng không có biện pháp, nàng nhất định phải đưa Tần Quân đến trước mặt Sở Điệu Thánh Tổ, trời sụp xuống có Sở Điệu Thánh Tổ gánh lấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.