Chương trước
Chương sau
“Hỏa Hồng Thụ...có lẽ ta nên thử một phát chăng.”
Lâm Thiên chỉ vừa suy nghĩ qua liền lập tức dập tắc, đến cả Bán Đế chỉ thua kém Đấu Đế đỉnh cao của Đấu Khí Đại Lục, mà cũng không lấy được Hỏa Hồng Quả. Phải biết dù chỉ là Bán Đế nhưng mà thực chất thực lực dù cho 10 tên Đấu Thánh Cửu Tinh cũng chưa chắc có thể đánh lại.
Hắn dù thời kỳ toàn thịnh bất quá là Đấu Tông dù dùng Cấm Kỵ Huyết Mạch SSJ cũng khó thể đánh tháng được Đấu Thánh chớ nói chi Bán Đế.
Muốn lấy được Hỏa Hồng Thụ, đó là một chuyện viễn vong đối với hắn hiện tại, trừ khi sau này có đủ thức lực không thì đừng mơ mà chạm đến.
“Èo, vậy thì hai ngày sau, ta cùng ngươi thử xem có thể thu được bao nhiêu thứ tốt từ Vĩnh Lạc Chi Thành.”
Lâm Thiên lười nhát trả lời nàng, sau khi song tu với nàng hắn đã hồi phục lại Đấu Vương Đỉnh Cao thực lực. Bây giờ toàn lực bộc phát dù là Đấu Tông cũng bị giết chết như một con kiến thôi.
Thải Ly cũng tạm thời buôn bỏ hắn, sau khi song tu cùng hắn, thực lực của nàng dễ dàng vượt qua Đấu Tông, hơn nữa còn đột phá nhị tinh cấp, thăng là Đấu Tông tam tinh. Mặc dù nhiêu đấy thực lực vẫn chưa đủ nàng đảm bảo trăm phần trăm an toàn trong Vĩnh Lạc Thành Trì.
“Ài, xem coi sao …”
.....................
Tiểu Lân hôm qua cả ngày cảm giác như thứ gì đó bị cướp mất, cảm giác lúc nào cũng khó chịu, tuy nhiên nàng vẫn không thể biết được việc đó là gì. Cho đến khi, nàng biết được cả hai ngày, Lâm Thiên chưa rời khỏi mật cung của mẹ nàng.
“Rầm”
“Lâm Thiên cút ra đây.”
Nàng một quyền đánh ra điều có thất thải đấu khí mỹ lệ rơi vào cánh cổng mật cung, toạn bộ cung điện run lắc dữ dội.
“Đệch, để người ta ngủ không hả.”
Một bóng ảnh quen thuộc mở ra cánh mật điện, Thải Ly mặc đồ không chỉnh tề dụi mắt bước ra cửa. Nàng tựa hồ không bất ngờ Tiểu Lân đến đây quấy rối.
“Hừm, có gì sao Tiểu Lân.”
“Mẫu thân, tên Lâm Thiên đó hai ngày không ra khỏi tẩm cung mật điên của người rồi, thần nhi lo lắng hắn …”
Thải Ly cười diễm lệ.
“Một con cóc Đấu Vương như hắn, làm gí có thể ức hiện ta.”
Tiểu Lân nữa tin nữa ngờ, đi tránh thoát người Thải Ly bước xuống tẩm cung. Thải Ly phía sau nàng lại không ngăn cản, tựa hồ điều đã tính trước mọi việc.
“Ầm”
“Tên khốn, ngươi ra đây …”
Thải Lân không thể nào biết tại sao có cảm giác tức tối khi biết tên Lâm Thiên không tách khỏi mẫu thân nàng hai ngày nay, nhưng mà mặc kệ nàng chỉ xem đó là vì muốn bảo vệ người thân một loại biểu hiện mà thôi …
“Đùng.”
Một âm thanh nổ lô vang lên, Lâm Thiên phòng kế đang ngồi luyện đan bị phân tâm nổ cả lô đan dược. Hắn vẻ mặt tức tối nhìn Tiểu Lân vừa bước vào nói.
“Ngươi làm cái gì đấy, không biết ta đang giai đoạn khẩn yếu à.”
“Ngươi ….ta…”
Quá bất ngờ, Tiểu Lân không có gì có thể nói, nàng còn có chút hoảng hốt cái gì đó.
“Mới đi ra ngoài giùm a, ta rất bận, không có việc chớ làm phiền.”
Lâm Thiên tạc lô khuôn mặt không dễ nhìn lắm, không nghe nàng giải thích liền ra lệnh tiễn khách. Tiểu Lân xưa nay ngoài trừ Thải Ly ra, có ai có thể la mắng nàng như thế, huống chi Thải Ly còn thương nàng vô cùng, chưa hề la mắng nàng một câu.
“Ngươi ….hừ.”
Tiểu Lân đột nhiên phát hiện nàng rất muốn khóc, quay đầu chạy đi không hề để ý tới tên này nữa.
“Hừ, lần này hơi quá với nó rồi.”
Thải Ly cũng vừa nhìn thấy Tiểu Lân chạy đi, nhìn thấy nàng khóc, trong không tốt lắm. Trờ về mật cung tìm hắn.
Thải Ly cũng có tức giận nhìn hắn, Lâm Thiên gãi đầu im lặng, lần này quan hệ với con Medusa trong nguyên tác tựa hồ càng ngày càng không ổn rồi.
Lâm Thiên chỉ mong còn có cơ hội gỡ rối thôi, hắn cũng không muốn mang thêm phiền phực vào người …..( èo, ta tả tình cảm như shit, bởi thể ta ít tả tình cảm như vậy là vì lý do này đây)
.........................
Sa mạc khổng lồ, một cự đại chim ưng trên bầu trời dùng tốc độ không kém Đấu Vương lướt qua.
Khổng lồ chim ưng mang theo một tiểu lầu nhỏ trên lưng. Trong đấy, một thiếu niên quấn quýt với một xà mỹ nhân vô cùng thân mật, trên người hai người quần áo điều không chỉnh tề, điều mặc rất là thoáng mát.
Lâm Thiên nhìn Thải Ly lười biếng nằm trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ vào mông căng không bị lớp vãi che mất của của nàng.
“Bốp.”
“Tỉnh nào, chẳng lẻ ngươi không muốn biến về thân người.”
Thải Ly vừa nghe hắn nói, nàng liền dụi mắt ngọt ngào cuốn quanh người hắn.
“Ưm, sao mà chả được, ngươi ghét ta sao.”
Lâm Thiên dục hỏa vừa mới tiêu, lại bị nàng khơi dậy, cũng may là biết thời cơ chưa tới, không thì hắn thật muốn đè nàng ra.
“Thôi nào, muội cũng biết thân xà nhân bất tiện lắm mà, chả lẽ lại đánh nhau trong cái thân thể không linh hoạt này.”
“Hừ”
Thải Ly không cãi lời, ngự khí phi hành ra khỏi tiểu lầu nhỏ.
“Ầm Ầm”
Nàng thân thể bao quanh bởi các chấm sáng nhỏ li ti, thân rắn dưới thân từ từ hóa thành đôi chân người. Thiên lôi lúc này cũng kéo tới, vốn Ma thú khác người, lại muốn hóa thành người, Thiên kiếp tất nhiên sẽ đến khảo nghiệm người này có tư cách thoát khỏi ma thú thân thể hóa thân thành người không. Điều này khi nuốt Hóa Hình Đan, Thất phẩm đan dược sẽ không xuất hiện, nhưng mà đây cũng là một loại khảo nghiệm, các loài thượng cổ chủng tộc thường sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Oanh.”
Từng tia sáng bạc khủng bố giáng xuống, đủ để Đấu Tông nhất, nhị tinh trọng thương. Nhưng lại chả là gì đối với Thất Thải Thôn Thiên Mãng Thải Ly. Nàng rất dễ dàng chống đỡ lấy nó.
Thiên Kiếp tựa hồ cảm giác được sự khinh miệt từ con sâu cái kiến, Thiên Lôi đột nhiên tăng lên gắp hai lần, gần như có thể tổn thương được Thải Ly.
“Đù, Thiên Kiếp mà cũng biết ghét người à.”
Lâm Thiên quái dị nhìn Thiên Kiếp bị Thải Ly dễ dàng phá nát bỗng đột nhiên to hơn, trong lòng giật cả mình.
“Thôi vậy, Thải Ly của ta không thể bị thương được, sorry Thiên Kiếp người anh em.”
Lâm Thiên SSJ 3 trong thời gian ngắn biến thân, chỉ trong cái chớp mắt, thực lực của hắn vượt qua Đấu Tông bình thường, bước đến Đấu Tông Đỉnh Cao.
“Èo, sorry lần hai vậy.”
“Sáng Thế Tổ Quyết: Hấp Thu.”
Khổng lồ Thiên Kiếp vừa hình thành, đáng thương chưa kịp oanh tạc mục tiêu, đã bị tên súc vật Lâm Thiên nuốt hết tinh hoa.
Thiên Kiếp mặc dù là chí tôn thẩm phán, nhưng cũng không phải là bất bại. Nếu thật là bất bại, chúng ma thú chả mấy ai đột phá Đấu Tông được ( cái này nói một chút, Đấu Phá Thất Giai ma thú, tương đương Đấu Tông, điều phải chịu Thiên Kiếp tẩy rửa mới có thể đột phá...còn vì sao Thải Ly Đấu Tông Tam Tinh giờ mới đột phá ….ờ, cứ coi là Bug đi:)))
“Lâm Thiên, ngươi trâu thật …”
Thải Ly cũng không nhịn được nhìn Thiên Kiếp bị Lâm Thiên nuốt hết tinh hoa vào bụng, trong lòng cũng kinh dị khó nói nên lời.
Hắn vừa được khen, đắc ý cười ha hả.
“A ha ha, còn phải xem là ai nữa chứ.”
“Rầm.”
Ngay lúc hắn vừa nói xong, một cặp mắt khủng bố bao quát tận trời cao nhìn chầm chầm lấy hắn. Một nguồn khủng bố hủy thiên diệt địa huy áp đè xuống hắn.
“Đệch …”
Khủng bố áp lức làm Lâm Thiên không thể bay được, phải rơi tự do xuống xa mạc nóng bức.
“Rầm”
Lực va chạm của hắn tạo ra một cái hố khổng lồ.
Thẩm Phám Thiên Nhãn tựa hồ đã nhớ kỹ người vừa phá đám hắn độ kiếp, lần này chỉ cho hắn một chút trừng phạt, sau này sẽ tiếp tục từ từ tính toán.Thẩm Phám Thiên Nhãn tựa như còn bận việc gì đó, nó lặng lẽ biến mất trên bầu trời.
“Lâm Thiên ngươi bị gì vậy.”
Thải Ly trên bầu trời khó hiểu nhìn hắn vô duyên vô cớ, trong lòng vô số dấu chẩm hỏi chạy qua. Phong xuống phía dưới mặt đất lại phát hiện Lâm Thiên chui xuống một dòng dung nham nóng rực chả biết là nơi gì …
...
“Đệch...nơi đây là đâu.”
Lâm Thiên hối hận thúi ruột, nhìn xung quanh mà bắt đầu tự hỏi.
............. ( thấy chưa, tả tình cảm làm tốn gần 1 tiếng của ta, tý nữa là viết không kíp chương, còn tệ như vậy nữa chứ ….) …..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.