Chương trước
Chương sau
Một buổi sáng nữa.
Lâm Thiên đi cùng một tóp nữ nhân đi ra khán đài, lúc này một ít bất ngờ xuất hiện.
Một thanh niên vẻ mặt cao ngạo lại triêu chọc một thiếu nữ xinh đẹp không kém Yến Vũ hay Hồ Ngọc Lam. Vốn hắn đã cho hai nàng gắp hắn đã thấy rất vui rồi, bây giờ lại phát hiện một thiếu nữ xinh đẹp không kém thì sao mà hắn lại bỏ qua cơ hội này được.
“Cô gái, có cần giúp không.”
Vũ Tinh trong nháy mắt bị một thiếu niên trẻ tuổi hơn nàng một chút. Nhìn máy tóc trắng, ngọc diện như Phan An con tim bấy lâu chỉ chìm đắm trong tu luyện của nàng cũng nháy mắt gia tốc, có thể không phải nàng hoa si mà bởi một loại khí chất của hắn háp thu lấy hảo cảm của nàng.
“Có thể, nếu ngươi giúp ta, ta không ngại làm quen ngươi.”
“Này không phải qua táo bạo a.” Hắn nhịn không được than, lần đâu tiên hắn trong thế giới này gặp người chủ động như thế, mà thì sao hắn cũng không để tâm.
“Hứa đấy.”
“Khốn nạn, ai dám cản Tạ Tam thiếu gia hành sự.”
Một tên tay sai a phải gọi chó săn thì đúng hơn, hắn nhìn thấy Lâm Thiên phá đám chủ tử thú vui tức nhiên phải cắn người làm chủ vui rồi.
Lâm Thiên thì rất đơn giản.
“Bốp”
“Cha mi đây”
Lâm Thiên một tát qua tên nam sinh Đại Đấu Sư kia đụng phải vạch tường nát hết hàm răng, máu miệng phun đầy ra đấy.
“Ngươi ….Bụp”
Một tên nô bộc khác vừa lên tiếng liền số phận cũng tương tự, một tát văng xuống ao, khá xui là hắn đầu lọt vào cống nước, mùi thối bị kết giới ngăn chặn bị hắn hít một phát ngất tại chổ.
Lúc này chủ tử của bọn chúng mới giật mình hồi tỉnh. Hắn không cảm thấy nguy hiểm mà cà thêm không cố kỵ khinh thường cười. “A, Lâm Thiên à Lâm Thiên, không ngờ lại gặp được kẻ thù ở đây, thế nào, có cảm giác gì không, đừng tưởng chí có ngươi đạt đến Đấu Linh, ta đã sớm bế quang đạt đến Đấu Linh hơn nữa là Thất Tinh a.”
Lâm Thiên nào có thèm quan tâm trả lời. “Này vị cô nương, nãy giờ ta nghe có tiếng cho sủa không biết Già Nam lúc nào nuôi chó nhỉ.”
Vũ Tinh hiểu ý miễn cười. “Ồ, ta chưa nghe nơi đây có nuôi chó a, không lẽ ngươi nói là con chó con Tạ Tạm gì đó của Tạ Vũ nuôi á hả.”
Lâm Thiên cùng chúng nữ sau lưng cũng cười ha hả.
Mặt Tạ Tam tái đen. “Các ngươi ….các ngươi...giỏi, muốn chết.” Hắn có thể để ý danh tiếng không động thủ nữ nhân nhưng Lâm Thiên thì khác, dù đánh hắn tàn phế cùng lắm là ca hắn ra bãi bình. Hắn không tin một đám nữ nhân dám làm gì được.
“Hành Lôi Kiếm.” Một kiếm đi, bất kể Lâm Thiên tàn hay thương.
“To gan.”
Một thiếu nữ xinh đẹp, khá trẻ tuổi bước ra. Trong tay nắm lấy trường tiên quất vào ngươi Tạ Tam.
Ngay lúc hắn còn khinh thường một tiểu nữ nhân có thể làm gì hắn ngay cả phòng hộ tráo cũng chưa chắc phá nổi, thì một âm thanh giòn khấu như xương người vỡ nát vang lên.
“A”
Hắn bị trường tiên quất mạnh đụng ngã cả bức tường, trên ngươi xương sường ngãy gần như một nữa, tuy chưa đến mức phế nhưng cách đó không xa.
“Làm sao có thể, làm sao một tiểu nữ nhân lại có thể mạnh như thế, cái này đã phải Đấu Linh Bát Tinh hay Cửu Tinh mới làm được...oa.” Hắn phun một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Cô gái có chút sợ hãi lui về sao, hỏi hắn. “Thiên ca, ta có phải ra hơi mạnh tay không.”
Lâm Thiên lắc đầu. “Thật ra tại hắn yếu thôi, muội Đấu Linh Cửu Tinh Đỉnh Phong muốn khống chế như thế là tốt rồi.”
Người khác mà nghe bọn họ nói chắc nhảy sông tự tử. Đây chỉ là một người nữ nhân thường thường trong Bang mà đã Đấu Linh Đỉnh Phong rồi, thì rốt cuộc Mỹ Nhân Bang trâu bò đến thế nào. Mà chắc cũng ai khó thể biết, có thể đến lúc Lâm Thiên muốn chính thức khởi dậy, đến lúc đó thì chắc bọn họ biết cũng đã chậm...à nói lạc đề nhỉ.
Một lát sao, có một đám nam sinh rõ ràng cùng phe với Tạ Tam khiên hắn đi trị liệu, Lâm Thiên cũng lười để ý, một con tép thôi, đáng gì quan tâm.
Hắn lúc này đang bận bắt chuyện một cô gái.
“À Vũ Tinh cô nương, thế là ngươi lần này tham gia Thiên Bảng lần cuối ư.”
Lâm Thiên bất ngờ, tuổi tác nàng cũng mới 23 thôi. Chẳng lẽ đã Đấu Vương.
Nàng cười nói. “Không Không, chỉ là Bán Đấu Vương thôi.”
“Ồ”
Hắn cũng biết cái này. Bán Đấu Vương nói chính xác là là nữa bước Đấu Vương cao hơn Đấu Linh Đỉnh Phong một cấp nhưng lại chưa chính thức bức tới Đấu Vương.
Nàng hỏi. “Thế còn ngươi, ngươi muốn làm gì. Ta thấy một ít nữ nhân sau lưng của ngươi thực lực điều là rất mạnh thậm chí hơn cả ta. Ta hiếu kỳ ngươi muốn làm gì.”
Lâm Thiên nhìn thấy sâu trong mắt nàng một tia để ý nhưng không vạch trần nói. “Không có gì, đơn thuần là muốn thống nhất Già Nam, làm một Thánh Địa cho đám nữ nhân tu luyện thôi.”
“Cái gì.” Nàng.
Lâm Thiên nói tiếp. “Ta vốn rất chán ghét nữ nhân bị ức hiếp, với lại tự cảm giác mình có thiên phú có thể tăng lên tư chất của ngươi khác nên...ngươi hiểu.”
“Cài này, ngươi có thật là có thể tăng lên tư chất người khác không.”
Lâm Thiên gật đầu.
“Tốt, ta tin ngươi và thế này ta cũng muốn thử không biết ngươi có đồng ý không, chi phí ta trả hết.” Cảm thấy cơ hội dù rất nhỏ Vũ Tinh cũng muốn thử một chút, không ai lại không muốn mình mạnh mẽ hơn.
“Được a, nhưng bây giờ không phải lúc. Kết thúc Thiên Bảng thì ngươi đến Mỹ Nhân Bang gặp ta.”
“Ngươi cũng là nhân vật phong vân đó ư, quả nhiên rất trùng hợp. Thôi vậy, nhớ lấy lời hứa.”
Nàng bỏ lại một câu như thể rồi quay đầu đi.
Lúc này một thiếu nữ khá thành thục, Đấu Vương chi dực bay nhẹ lại hắn. “Lâm Thiên xem một chút, Vẫn Lạc Tâm Viêm quả thật trong Tháp.”
Lâm Thiên gật đầu. “Tốt, cái này cũng không khó nhận ra, dù sao kết giới đó quá lớn, Đấu Vương đã đủ để tìm kiếm.”
“Tô Thiên hắn có biết không.” Lâm Thiên hỏi.
“Có vẻ đã biết, nhưng không có động tỉnh.”
Lâm Thiên cười tà ác. Hắn biết thì sao, kế hoạch vốn đã bắt đầu rồi, chỉ chờ Thiên Bảng cùng Bang Chiến Bảng kết thúc thôi.
.....................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.