Vết thương quấn băng vải trắng, mặc vào áo khoác, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán, thể lực cũng chậm chậm khôi phục lại.
Lăng Tu đi xuống xe, liếc nhìn thi thể Trịnh Hà trên mặt đất, trong lòng đã khẳng định một vấn đề: Quả thực trong người còn sống sót có mang theo Virut X, người sống sót khi còn sống Virut X sẽ ẩn đi, se không nhìn thấy sự tồn tại của nó, thế nhưng một khi người sống sót tử vong, đồng thời cũng không phải chết bởi vì não bộ bị thương nặng, như vậy Virut X sẽ hiện ra, để cho thi thể hóa thành Tang Thi.
"Lăng lạnh lùng, xin lỗi!" Đường Tiểu Mạt cảm giác mình cần phải xin lỗi Lăng Tu.
Lăng Tu quay đầu lại liếc nàng, không khỏi có chút nghi ngờ mà hỏi: "Vì sao?"
"Nếu không phải là ta muốn bọn họ chở chúng ta, cũng sẽ không..." thanh âm Đường Tiểu Mạt càng nói càng nhỏ, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lăng Tu.
Lăng Tu lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng hỏi ngược lại: "Ngươi cho là không lên xe là có thể tránh phát sinh xung đột sao?"
Đường Tiểu Mạt ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tu, lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Lẽ nào... Không phải sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Lăng Tu quét về phía ba cổ thi thể trên đất, "Bọn họ vì sống sót, ngay cả mẫu thân của mình mà cũng có thể đem ra làm thịt, ngươi nói bọn họ còn có chuyện gì là không làm được. Cho dù ngươi không có đón xe, ngươi cảm thấy khi bọn họ phát hiện trên đường có một nữ nhân đẹp như vậy, bọn họ sẽ cam tâm mà bỏ qua sao?"
Đường Tiểu Mạt cảm thấy rất có đạo lý mà gật đầu: "Có phải là có thể nói như thế này, hết thảy kỳ thực cũng không trách được ta?"
Lăng Tu suy nghĩ một chút, nói: "Có thể nói như vậy."
"Lăng lạnh lùng, ta đột nhiên phát hiện ngươi tốt nhất nga!"
Đường Tiểu Mạt cầm lấy cánh tay Lăng Tu nhảy cẫng mà hoan hô, khi Lăng Tu trừng mới lập tức buông ra, nhưng trong lòng vẫn vui vô cùng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, đỏ mặt cải chính nói, "Lăng lạnh lùng, ta biết dáng dấp ta đẹp rồi, nhưng ta không phải là nữ nhân, ngươi phải nói là nữ sinh xinh đẹp."
Nghe lời ấy, Lăng Tu lúc này liền giận không chỗ phát tiết, nghĩ thầm: nói chuyện kiểu gì vậy?
Sắc mặt trầm xuống, đạm mạc nói: "Lấy nỏ của Trịnh Hà và chủy thủ của ta lên, sau đó lên xe." Không muốn nói nhảm nhiều, tuổi chênh lệch quả nhiên nên ở giửa có một tầng ngăn cách rất lớn, nói chuyện phiếm cùng Đường Tiểu Mạt thật sự là rất mệt.
Nói xong, xoay người liền mở cửa xe ra đi vào chỗ tài xế.
Đường Tiểu Mạt chu mỏ một cái "Nga" một tiếng, ngoan ngoãn đi làm chuyện Lăng Tu giao phó.
...
Lái xe, thưởng thức phong cảnh hai bên.
Đường Tiểu Mạt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không cần lại cõng một cái ba lô rất nặng ở sau lưng, nàng cảm thấy vô cùng vui sướng, còn hát nhè nhẹ một khúc hát, nàng còn đưa tay ra ngoài của sổ xe, cảm thụ được cảm giác gió lùa qua tay, sau đó nói với Lăng Tu: "Lăng lạnh lùng, ta cảm giác ta có thể bắt được cơn gió."
Lăng Tu không để ý tới nàng, lúc này yên tĩnh lại mới bỗng nhiên chú ý tới cách Đường Tiểu Mạt xưng hô với mình.
Lăng lạnh lùng?!
Một trận dè bỉu, cũng cảm thấy buồn cười, bất quá đối với tiếng xưng hô này cũng không phải là quá khó nghe, cũng không có cưỡng chế Đường Tiểu Mạt thay đổi.
Hắn hiện tại có chút buồn bực, ngay từ đầu Đường Tiểu Mạt thấy bản thân sát nhân thì biểu hiện sợ hãi cùng dáng dấp khó có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ lại vui giống như chim hoàng yến sổ lồng vậy, thật sự là làm cho hắn có chút khó hiểu, liền hỏi: "Ngươi lần đầu tiên thấy cảnh giết người?"
Đường Tiểu Mạt gật đầu như con gà con mổ thóc: "Đúng nha!"
Lăng Tu lại hỏi: "Vậy lúc đó ngươi có cái cảm giác gì?"
"Rất sợ!"
"Hiện tại thế nào?"
"Hiện tại không sợ."
"Vì sao?" Lăng Tu không khỏi hiếu kỳ.
Đường Tiểu Mạt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không biết."
"Không biết?" Lăng Tu nhíu mày, nghĩ thầm: xú nha đầu này là đang đùa giỡn mình sao?!
Đường Tiểu Mạt chớp chớp mắt, nói: "Đúng nha, lúc đó rất sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó ta lại không sợ nữa, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cảm giác hình như không đáng sợ như vậy." Dừng một chút, hỏi, "Được rồi Lăng lạnh lùng, thời điểm ngươi giết người ngươi không sợ sao? Cũng sẽ không cảm thấy mình tàn ác sao?"
Bị hỏi như vậy, Lăng Tu cũng ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ tới dáng vẻ bản thân lúc mới bắt đầu, vừa thấy được tang thi toàn thân liền không cầm được mà run lên, thế nhưng càng về sau hắn từ từ thích ứng với nó, từ sợ hãi, từ từ trở nên thong dong, tỉnh táo, rồi đến một loại thói quen, cảm thấy đó là chuyện phi thường tự nhiên, hoàn cảnh thay đổi hắn, mà hắn, thì thích ứng hoàn cảnh.
Đúng vậy, không khỏi thoải mái nở nụ cười.
Không có được Lăng Tu trả lời, Đường Tiểu Mạt cũng tập thành thói quen rồi, đưa tay ra, tiếp tục đón gió.
Được nửa giờ, Đường Tiểu Mạt bắt đầu cảm giác buồn chán, liền có ý nghĩ lái xe.
Đưa ra một bộ dáng vẻ đáng thương năn nỉ nói: "Lăng lạnh lùng, để cho ta tới lái một chút được không?"
"Không được!"
Lăng Tu cự tuyệt một tiếng, chê cười, Đường Tiểu Mạt mới mười bảy tuổi, còn là một vị thành niên, không cần phải hỏi mà khẳng định không có bằng lái, lái xe liên quan tới việc sống còn, hắn cũng không muốn đem tính mạng mình giao cho Đường Tiểu Mạt.
"Ai nha, ta đã lái xe rồi, trước đây ba của ta đều cho ta lái, có chạy xe ở xa lộ nè, ngươi cứ yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của ta cứng lắm. Rồi lại nói, ngươi đang bị thương, tuy rằng ngươi là Superman, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu cứ động tới vết thương, thương thế của ngươi cũng rất khó có thể lành lại, cho nên a, cho ta lái xe nha, ngươi cứ ngồi ở trên xe mà an tâm nghỉ ngơi, dù sao đi tới Quảng Lăng thì cũng chỉ cần chạy thẳng theo quốc lộ này, ta tuyệt đối sẽ không chạy lung tung."
Đường Tiểu Mạt chớp chớp mắt, nói với Lăng Tu một câu rất có tình có lý.
Nghe vậy, Lăng Tu cảm thấy không phải không có lý, vai trái của hắn đang bị thương, thời điểm đánh tay lái thật đúng là sẽ có chút đau đớn.
Mà bây giờ đoạn đường quốc lộ này rất trống trải, liếc mắt nhìn ra xa không thấy một vật cản nào, lại nghĩ đến Đường Tiểu Mạt là con nhà có tiền, tất nhiên đã tiếp xúc nhiều với xe cộ rồi, biết lái xe cũng sẽ không phải là chuyện lạ.
Suy nghĩ hay là để cho tiểu nha đầu này lái xe, mình ngồi kế nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng vẫn là có chút không yên lòng, hỏi: "Trước đây ngươi thực sự đã lái xe trên cao tốc?"
Đường Tiểu Mạt nhanh chóng gật đầu: "Đúng nha đúng nha, hơn nữa còn là mình ta lái, không có những người khác ở trên xe. Lăng lạnh lùng, ngươi cứ yên tâm đi, ta lái xe rất tốt."
Nói đến như vậy rồi, cũng được, liền tạm thời tin tưởng nàng một hồi đi?.
Lăng Tu chậm rãi dừng xe lại, sau đó thay đổi vị trí cùng Đường Tiểu Mạt.
Nịt giây an toàn, đạp ga, bắt đầu tiến lên, sau đó chậm rãi đổi đương cao tốc, thấy Đường Tiểu Mạt động tác tự nhiên lưu loát, xe chạy rất êm, Lăng Tu yên lòng.
"Nhìn xem, ta không có lừa ngươi?!"
Đường Tiểu Mạt nở nụ cười, mắt như Nguyệt Nha mê người.
Lăng Tu như có như không trở về một tiếng "Ân", sau đó sâu đậm hít thở vài cái, điều chỉnh tư thế ngồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một tia mỏi mệt dâng lên, bên tai nghe Đường Tiểu Mạt hừ hừ một ca khúc không biết tên, từ từ rơi vào giấc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]