Đường Tiểu Mạt từ độ cao bốn thước rơi vào người mình, Lăng Tu cảm giác giống như là bị vật nặng chừng trăm cân đập trúng vậy, ngực trầm muộn hô hấp cũng không thông thuận, đứng lên từ dưới đất ho khan vài tiếng. Rất là khó chịu trừng Đường Tiểu Mạt, rồi đi tới bên cạnh xe có rèm che, lên xe đầu, rút Khai Sơn Đao từ trong đầu con tang thi biến dị ra.
Hắn cực kỳ phiền muộn, vừa rồi trong nháy mắt Đường Tiểu Mạt ngã xuống, bản thân phản ứng cũng quá nhanh rồi. Cười khổ một tiếng, trong lòng tự giễu nói: Tranh nhau đi cướp làm đệm thịt, Lăng Tu a Lăng Tu, ngươi thật đúng là ngu xuẩn a!
"Lăng lạnh lùng, cám ơn ngươi!" Đường Tiểu Mạt chạy chậm lại đây, hướng hắn biểu đạt sự cám ơn.
Lăng Tu nhảy xuống từ trên đầu xe, tức giận hừ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt nàng, lên tiếng nói chất vấn: "Ta hỏi ngươi, lúc trước ta và tên to con này đang ở tình cảnh thật tốt, ngươi đột nhiên kêu la làm cái gì? Đầu óc ngươi vào nước a?"
Bị Lăng Tu trách cứ như vậy, Đường Tiểu Mạt lúc này chỉ ủy khuất khóc lên: "Ta... không phải là vì ta nhìn ngươi bị quái vật vây khốn, sợ ngươi bị ăn thịt nên ta mới hấp dẫn lực chú ý của nó, ngươi... Ngươi không biết ơn mà còn…, ô ô ô..."
Nghe được lời ấy, Lăng Tu mới ý thức tới mình đã trách oan Đường Tiểu Mạt, quả thực, nếu như không có Đường Tiểu Mạt gào thét kéo con tang thi biến dị đi, hắn sẽ không có biện pháp thoát thân khỏi nóc xe, cũng sẽ không có chém chết được con tang thi biến dị một cách hoàn mỹ như vậy. không khỏi ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: "Được rồi được rồi, coi như ta trách oan ngươi, đừng khóc."
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, nói không khóc là không có khóc, nhưng vẫn không cầm được mà nhẹ giọng khóc thút thít.
Lăng Tu cúi đầu liếc nhìn hai tay của nàng, tràn đầy máu tươi tươi, nâng lên nhìn qua, mới phát hiện cánh tay Đường Tiểu Mạt huyết nhục không rõ, hiện đầy vết thương, còn có một đạo vết thương đến bây giờ vẫn còn chảy máu, liền hỏi: "Làm sao thế?"
Đường Tiểu Mạt mím môi một cái, thấp giọng trả lời: "Mảnh thủy tinh." Nói xong, rút tay ra từ trong tay Lăng Tu về, quá trình này động tới vết thương, không khỏi đau đến hít một hơi, long mày cũng phải nhăn lại.
Lăng Tu nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên cây dính vô số vết máu, rất rõ ràng cho thấy thời điểm Đường Tiểu Mạt leo lên đã làm dính lại vết máu này. Thu hồi ánh mắt, nhìn nữ tử phía trước mắt đang cúi đầu này, trên gò má chảy đầy nước mắt, trong lúc bất chợt cảm thấy Đường Tiểu Mạt này vẫn còn rất kiên cường.
"Ngươi là hộ sĩ, trong nhà phải có hòm thuốc chứ?"
Đường Tiểu Mạt gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng "Ân".
"Ở địa phương nào, mang ta đi." Lăng Tu nói.
...
Mấy phút sau, Đường Tiểu Mạt ngồi trong đại sảnh biệt thự, Lăng Tu thì là xử lý vết thương trên bàn tay. Ở Thời mạt thế, vết thương nhất định phải mau chóng được xử lý, bằng không nếu như lây Virut X, đó chính là lại sản xuất một con tang thi cho thế giới này.
"Có thể không cần khử trùng không, ta... Ta sợ đau!"
Mắt thấy Lăng Tu dùng nước cất rửa sạch vết thương rồi chuẩn bị dùng nước khử trùng, sắc mặt Đường Tiểu Mạt liền trở nên cực kỳ mất tự nhiên, nàng là hộ sĩ, đương nhiên biết đi vết thương bị nước khử trùng dính lên sẽ đau đớn như thế nào.
Lăng Tu không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng.
Đường Tiểu Mạt thì lúng túng cười cười, lại bắt đầu làm nũng dường như năn nỉ: "Van ngươi Lăng lạnh lùng, chắc chắn sẽ không bị nhiễm trùng, cũng đừng dùng nước khử trùng."
Chỉ là vừa dứt lời, Lăng Tu không có có nói gì đem nước khử trùng tới, Đường Tiểu Mạt đau đến kêu lên, nàng muốn rút tay, thế nhưng bị Lăng Tu bắt quá chặt, nàng căn bản là không rút ra được.
Vết thương phảng phất như bị xé ra, đau nhức khó chịu Đường Tiểu Mạt liền chửi rủa Lăng Tu để phát tiết.
"Nếu mà ngươi muốn đem hết thảy tang thi ở bán đảo Ngọc Bích đến đây, vậy ngươi cứ tiếp tục la to đi, bất quá đến lúc đó ta sẽ không cứu ngươi, ta chỉ sẽ trơ mắt nhìn ngươi bị tang thi ăn sống." Lăng Tu hướng nàng thản nhiên nói.
Những lời này dung rất được, Đường Tiểu Mạt sợ đến giật mình, liền ngậm miệng nhìn xung quanh, xem có đúng hay không đã đưa tới rất nhiều tang thi. Khi Lăng Tu cầm nước khử trùng đổ lên vết thương, nàng đau đến nước mắt nước mũi chẩy ra, nhưng vẫn nhịn xuống không có la tiếp.
Cuối cùng, dùng băng gạc băng bó kỹ, rốt cuộc đã xử lý xong tất cả!
Trong lòng Đường Tiểu Mạt có một cổ dòng nước ấm chảy qua, ngơ ngác nhìn Lăng Tu, trong lòng thích vô cùng rồi thầm nghĩ: Vòng trở lại cứu ta, lại giúp ta xử lý vết thương, xem ra Lăng lạnh lùng cũng không phải là lãnh huyết vô tình nha. Đột nhiên tâm thần ngẩn ra, kéo cánh tay trái Lăng Tu, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên: "Lăng lạnh lùng, ngươi sao có thề tháo bang bó ra, tay ngươi... Không đau?"
Lăng Tu hất tay nàng ra, tức giận trừng nàng: "Vốn là không đau, bất quá bị ngươi lôi kéo như vậy lại bắt đầu đau rồi." Nói xong, đậy nắp cái hòm thuốc, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đường Tiểu Mạt nhìn bóng lưng của hắn tấm tắc lấy làm kỳ là: "Trời ạ, thật không thể tin được, Lăng lạnh lùng gãy xương cánh tay mà chỉ qua một đêm mà đã khỏi rồi, chẳng lẽ hắn có công năng đặc dị?" Hồi tưởng lại lúc trước Lăng Tu đấu cùng con tang thi to lớn kia, nàng sao có thể không biết cánh tay trái Lăng Tu đã khỏi rồi, bằng không tuyệt đối không thể có thể làm như vậy.
...
Cầm ba lô lại, lên lầu lấy một chút gạo cùng ít cây cải ném vào túi chuẩn bị khởi hành. Lăng Tu nghiêm túc lập hiệp nghị cùng Đường Tiểu Mạt.
"Mang theo ngươi thì có thể, thế nhưng ta nhất thiết phải nói với ngươi ba điều."
"Ân, chỉ cần ngươi đồng ý mang theo ta, không chỉ ba điều kiện, chính là một trăm điều kiện ta cũng đáp ứng." Đường Tiểu Mạt gật đầu như con gà con mổ thóc, mừng rỡ nói.
Lăng Tu chắp hai tay sau lưng nói rõ ràng: "thứ nhất, tất cả phải nghe ta, không cho phép hành động một mình."
"Tốt, tốt!"
Đường Tiểu Mạt trọng trọng gật đầu, lại lắc đầu.
Lăng Tu nhíu lông mày hướng về phía trước hếch một cái: "Thế nào, ngươi kháng nghị?"
"Ân ân!"
Lăng Tu tức giận liếc nàng: "Nói."
"Nếu như ngươi ngày nào đó nhịn không được, bảo ta làm với ngươi cái kia lẽ nào ta cũng phải đáp ứng sao?" Đường Tiểu Mạt cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
"Cái kia? Cái nào?" Lăng Tu trong chốc lát còn chưa ý thức được là cái gì.
"Trời ạ, không đến bây giờ ngươi còn là một xử nam, không biết cái kia là cái gì sao?" Đường Tiểu Mạt to gan nói.
Chỗ... Xử nam?
Lăng Tu thoáng cái đỏ mặt lên, cũng tỉnh ngộ, biết Đường Tiểu Mạt nói cái kia là cái gì, hắn mặc dù đã có bạn gái, nhưng đến bây giờ xác thực vẫn còn là một xử nam, hỏi thẳng hắn vấn đề này như vậy không khỏi làm cho hắn xấu hổ.
Ho khan một tiếng, hướng Đường Tiểu Mạt nói: "Đường Tiểu Mạt, đầu óc ngươi toàn nghĩ những thứ xấu xa sao?"
"Xấu xa? thì ra ngươi coi chuyện kia là như vậy?"
Đường Tiểu Mạt đột nhiên lộ ra biểu tình hoảng sợ, lo lắng không yên nói, "Lăng lạnh lùng, ngươi... Ngươi sẽ không phải là GAY chứ?"
Nghe nói nói thế, Lăng Tu chỉ cảm thấy phát hỏa bốc lên đỉnh đầu, hắn sinh ra một cổ xung động muốn bóp chết Đường Tiểu Mạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]