Ban đêm ở Bán đảo Ngọc Bích an tĩnh hơn so với khu đô thị, ít âm thanh tang thi gào thét, them tiếng nước sông vỗ vào bờ, Giang Phong diễn tấu thanh âm lá cây. Lăng Tu sẽ không mang theo Đường Tiểu Mạt, nhưng nếu cái gì cũng không làm, để nàng một thiếu nữ ở lại nơi này, hình như có chút quá phận, thậm chí là vô tình.
Nửa đêm, hắn không có nghỉ ngơi, mà là lặng lẽ đứng dậy, tìm mấy cái túi lớn, đi qua mấy ngôi biệt thự kia. Trước Ngôi biệt thự kia quả nhiên trồng rất nhiều củ cải, mỗi một gốc đều biệt dài và khỏe mạnh, chỉ chốc lát sau, mấy cái túi lớn liền đã được chất đầy củ cải.
Đem tất cả về biệt thự của Đường Tiểu Mạt, đặt ở cửa vào căn phòng Đường Tiểu Mạt, số gạo còn dư lại trong ba lo cũng được lưu lại.
"Ta có thể làm cứ vậy thôi, Đường Tiểu Mạt, hi vọng ngươi có thể sống thật tốt!"
Nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng Lăng Tu yên lặng nói, hắn và Đường Tiểu Mạt như bình thủy tương phùng mà thôi, không có nghĩa vụ, cũng không có trách nhiệm với nàng, ở Thời mạt thế, thậm chí ngay cả chĩnh mình cũng chăm sóc không được, sao có năng lực chăm sóc một thiếu nữ nhu nhược.
Khẽ thở dài một cái, xoay người đi trở về phòng ngủ.
Ngày mới mới vừa sáng lên, Lăng Tu liền tỉnh lại, tay trái hoạt động một cái, phát giác không còn đau, sau đó lại vỗ nhẹ nhẹ vài cái, vẫn như cũ không đau. Thì tháo băng vải cùng cái nẹp ra, sắn tay áo lên nhìn, cánh tay trái bằng phẳng trơn tuột, vết bần sinh ra vì gãy xương đã biến mất.
Hoàn toàn khỏi rồi!
Lăng Tu hoạt động cánh tay trái, nhưng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn, lộ ra vẻ rất bình thường không có gì lạ, nghiêm túc quan sát cánh tay trái một phen sau đó liền bỏ tay áo xuống. Đứng dậy, mặc quần áo vào đi giày, đeo ba lô trên lưng, mười phút sau đó, hắn đi ra khỏi bán đảo Ngọc Bích, trên đường gặp phải tang thi, đều bị hắn dùng Khai Sơn Đao phá vỡ đầu giải quyết ngay.
Bán đảo Ngọc Bích muốn đi thông ra bên ngoài thì cần phải đi trên một con đường cái, trái phải hai bên đều là Bạch Hoa lâm, trên mặt đất tràn đầy lá vàng rụng, sương mù lượn lờ, không khí lộ ra một khí tức thanh tiên.
Không thấy cảnh tượng thành thị hoang vu, ngửi không thấy mùi tanh hôi trong không khí, không nghe được tiếng gào trong cổ họng tang thi, Lăng Tu đột nhiên sinh ra cảm giác đã trở lại trước Thời mạt thế.
Thế nhưng, Khai Sơn Đao trong tay vẫn nhiễm máu màu đen cùng một chút thịt thối, lại lập tức đánh vỡ loại ảo giác này, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, bây giờ là Thời mạt thế.
"Ngao..."
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm rú rung trời từ bán đảo Ngọc Bích truyền đến.
Tâm thần Lăng Tu run rẩy dữ dội, tiếng rống này hắn không thể quen thuộc hơn nữa, là ác mộng với hắn, ngày hôm qua trên đầu đại kiều, thân ảnh như một chiếc xe tăng hạng nặng lập tức hiện ở trong đầu.
"Tại sao Bán đảo Ngọc Bích có thể có tang thi tiến hóa?"
Quay đầu nhìn phương hướng bán đảo Ngọc Bích, trái tim Lăng Tu không tự chủ được mà đặp nhanh hơn, con ngươi đột nhiên rút, hai mắt trợn to, "Không tốt, Đường Tiểu Mạt gặp nguy hiểm!"
...
Bán đảo Ngọc Bích
Ngủ ở trong phòng quen thuộc, hơn nữa biết căn phòng cách vách có người có thể giết tang thi, Đường Tiểu Mạt rốt cục đã ngủ một đêm an giấc, không giống như ở trong phòng trên cây, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, hơn nữa còn hàng ngày bị lạnh mà tỉnh giấc.
Từ lúc tỉnh lại, xoa xoa mắt, đánh cái ngáp thật dài liền ngồi dậy, nhớ tới tối hôm qua Lăng Tu bất cận nhân tình, Đường Tiểu Mạt nhìn phương hướng phòng Lăng Tu hung hăng nói một nói: "Ghê tởm, không phải là chỉ muốn ngươi mang theo ta thôi sao? Vậy mà cũng không muốn, quá ghê tởm. Hừ, cùng lắm thì ta đi một mình, Đường Tiểu Mạt ta không cần dựa vào ngươi."
Bất quá, vừa nghĩ tới đám tang thi ăn thịt người, nàng liền nhịn không được mà run rẩy một chút, dũng khí vừa rồi tiêu tan trong nháy mắt, sau đó sầu khổ, thở dài một hơi, hai tay nâng quai hàm: "Thế nhưng, những quái vật kia thật là đáng sợ, một mình ta đi Thạch Thành nhất định sẽ bị chúng nó ăn thịt." Trong đầu hiện lên hình ảnh máu me dầm dề, nàng hít một hơi lạnh.
Đứng lên, tay phải đặt ở trước mắt làm cái tư thế nắm tay: "Không được, xem ra vẫn phải dựa vào Lăng lạnh lung rồi, nữ nhân dựa vào nam nhân là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà mất mặt, ta nhất định phải thuyết phục Lăng lạnh lùng mang theo ta."
Thay quần và áo khoác, sau đó mở cửa phòng muốn đi phòng ngủ tìm Lăng Tu, kết quả mới vừa vừa mở cửa ra đã bị vài túi củ cải trước mắt làm cho kinh ngây ngẩn cả người.
Đường Tiểu Mạt chớp chớp ánh mắt linh động, trong đầu trong nháy mắt toát ra vô số dấu chấm hỏi: "Những thứ này đều là Lăng lạnh lùng nhổ sao?" Lập tức ngọt ngào cười, ngồi xổm xuống kiểm tra, "Không tệ lắm, Lăng lạnh lùng còn rất chăm chỉ, sớm như vậy mà đẵ đi nhổ củ cải rồi, hơn nữa còn nhổ nhiều như vậy, lẽ nào... Hắn quyết định mang theo ta? Rút ra nhiều như vậy là muốn mang theo, làm vật dọc đường cho hai người?"
Trong hốc mắt hai con mắt đen như bảo thạch loạn chuyển, Đường Tiểu Mạt càng nghĩ càng cảm thấy là như thế này, cuối cùng nhịn không được cao hứng nhảy dựng lên: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ta có thể đi Thạch Thành tìm người nhà."
Nàng ở trong mơ cùng muốn gặp người nhà, tâm tình rất tốt.
"Lăng lạnh lùng!"
Hưng phấn quát to một tiếng xông vào phòng ngủ, lại phát hiện không có thân ảnh Lăng Tu, trên giường lớn phòng ngủ, được dọn dẹp thật chỉnh tề, phảng phất tối hôm qua ở nơi này không có người ở vậy.
"Không ở đây?"
Đường Tiểu Mạt chu mỏ một cái, xoay người đi ra ngoài, khi gần ra tới cửa, nàng bỗng dưng phát hiện, trong phòng căn bản không có ba lô của Lăng Tu. vui sướng và hưng phấn tiêu tan thành mây khói trong sát na, nàng ngơ ngác nhìn phòng ngủ không có một bóng người, thì thào tự hỏi, "Vì sao không thấy balô của hắn?"
Trong lòng dĩ nhiên đoán được đại khái, Đường Tiểu Mạt lập tức trở về trước cửa phòng mình, lúc này mới phát hiện, bên túi củ cải, còn an an có một túi gạo nhỏ. Nhất thời cảm thấy thân thể tựa như bị móc sạch, cả người ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, như là bị mất linh hồn: "Thì ra, hắn cũng không định mang theo ta, hắn... đã đi trước một mình."
Đường Tiểu Mạt cảm thấy mũi ê ẩm, có một cổ xung động muốn khóc.
Từ thời mạt thế tới, nàng luôn lo lắng hãi hùng, lẻ loi núp ở trên cây, nhìn không thấy thời gian, nhìn không thấy hi vọng, thậm chí nhìn không thấy một tia quang minh, không có lúc nào mà nàng không sợ hãi, không có một khắc nàng không cảm thấy lạnh, thế nhưng, người nam nhân kia đến, cho nàng hi vọng, cho nàng sáng ánh rạng đông, cũng cho nàng cảm giác an toàn.
Tuy rằng quen biết không tới một ngày, nhưng trong lòng Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu đã là người nàng dựa vào, nàng tựa như thất lạc ở trong bóng tối một hồi lâu, thật vất vả mới bắt được một tấm ván gỗ, để cho nàng có thể nghỉ tạm lấy hơi thật tốt. Thế nhưng, tỉnh dậy lại phát hiện tấm ván gỗ biến mất, chỉ còn lại đại dương mênh mông.
Kinh khủng, bất lực, lo nghĩ, thống khổ..., tâm tình tiêu cực bảo phủ nàng trong nháy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]