Chương trước
Chương sau
Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Tại Thời mạt thế, nói nhiều hơn nữa cũng không bằng cho một phần lương thực, ăn chân giò hun khói, nữ hài liền có tín nhiệm đối với Lăng Tu, hơn nữa Lăng Tu giải thích, nói là tưởng lầm nàng là Tang Thi mới ra tay công kích nàng, nữ hài liền phun ra một hơi thở, thần kinh đang siết chặt được buông lỏng xuống.

"Ngươi là người nào?" Nhìn nàng có chút chưa thỏa mãn, Lăng Tu mở miệng hỏi.

"Ta ở nơi..."

Nữ hài theo bản năng trả lời, lại đột nhiên ngẩn ra, đứng lêtừ dưới đất n, đi tới trước mặt Lăng Tu, dùng tay phải quơ quơ trước mặt Lăng Tu, "Không đúng, ngươi xông vào nhà ta, còn mặc đồ của ba ta, hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là người nào?"

Nhà ngươi?!

Lăng Tu sửng sốt, trong đầu rất nhanh hiện lên hình ảnh hộ sĩ ở trong tấm hình trên lầu, tuy khuôn mặt cô gái trước mặt bẩn không chịu nổi, nhưng ngũ quan cũng tương tự như người trong hình. Hiện tại nghe thấy nữ hài nói như vậy, không cần suy nghĩ, hai người bọn họ chính là cùng một người.

Suy nghĩ một chút, trả lời: "Người sống sót sau tai nạn."

Nghe câu trả lời này, nữ hài ngẩn người, lập tức mỉm cười vui sướng, tựa hồ như rất hài lòng đối với câu trả lời này, hì hì cười, nói: "Ta gọi là Đường Tiểu Mạt, đại thúc xưng hô như thế nào a?"

Lăng Tu cảm thấy bất đắc dĩ đối với tiếng xưng hô "Đại thúc" này, lắc đầu, thản nhiên nói: "Lăng Tu."

"Đại thúc, quái vật bên ngoài cùng quái vật bên trong đều bị ngươi giết chết sao?" Đường Tiểu Mạt tràn ngập mong đợi hỏi.

Lăng Tu gật đầu, thầm chấp nhận.

"Oa nga!"

Đường Tiểu Mạt phát sinh một tiếng kinh dị, ngồi chồm hổm dưới đất, nâng má ngẩng đầu mở to một đôi mắt sùng bái nhìn Lăng Tu, "Những quái vật kia thật là đáng sợ, còn có thể ăn thịt người, đại thúc có thể đánh bại chúng nó, thật sự là thật lợi hại."

Đột nhiên bị một người nữ sinh khen như vậy, Lăng Tu có chút không biết làm thế nào, ho khan vài tiếng đứng lên từ trên ghế salon, ánh mắt quét về phía bên ngoài, nói sang chuyện khác: "Được rồi, mới vừa rồi ngươi chạy đến từ nơi nào?"

Đường Tiểu Mạt cũng đứng lên, chỉ vào căn nhà trên cây: "Từ khi bảo mẫu cùng người làm vườn biến thành quái vật, ta vẫn núp ở trên cây."

Lăng Tu có cảm giác phải cần phải thu hồi đánh giá trước đó, kẻ có tiền xây một căn phòng ở trên cây có đôi khi không phải là ăn no rửng mỡ, đến thời khắc mấu chốt lại tác dụng rất lớn ah. căn phòng cách mặt đất ba bốn thước, Đường Tiểu Mạt leo lên leo xuống hẳn không phải là việc khó gì, tang thi không có năng lực leo cây.

"Vậy ngươi ăn cái gì?" Lăng Tu lại hỏi.

"Cây củ cải a."

"Cây củ cải?"

"Ân, sân nhỏ trước nhà hàng xóm trồng một đám củ cải, mỗi lần ta thừa dịp những quái vật kia đi thật xa liền lặng lẽ di xuống nhổ lên, sau đó mang về chỗ núp, trong phòng có vòi nước, rửa sạch rồi ăn sống."

Đường Tiểu Mạt rất nghiêm túc nói, đột nhiên biểu tình biến đổi, kéo cánh tay Lăng Tu mà lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Đại thúc, ngươi không biết chứ, nhiều lần ta thiếu chút nữa bị chúng nó phát hiện, ta sợ quá không kịp mang theo củ cải mà bỏ chạy về phòng."

Nàng kéo cánh tay chính là tay trái, lúc này Lăng Tu liền đau đến hít một hơi, mồ hôi lạnh ùa ra. Đường Tiểu Mạt lúc này mới phát hiện cánh tay trái của Lăng Tu đã được cố định một cách đơn giản, liên nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta... Ta không phải cố ý, ta không biết ngươi..."

Lăng Tu hít sâu mấy hơi thở nhịn xuống này cổ đau nhức, lắc đầu: "Không có... Chuyện..."

Mắt thấy sắc mặt Lăng Tu đau đến trắng bệch, Đường Tiểu Mạt hỏi dò: "Đại thúc, ngươi... không phải là gãy xương chứ? Nếu như gãy xương, ngươi cố định như vậy là không đúng, đầu khớp xương rất dễ phát sinh lệch khớp lần thứ hai."

Lăng Tu nhìn nàng: "Ngươi hiểu cách nối xương?"

"Đương nhiên rồi!"

Đường Tiểu Mạt vỗ ngực một cái, rất là tự tin nói, "Ta là hộ sĩ."

Lăng Tu không khỏi dè bỉu, hộ lý nhiều lắm thì chỉ biết chích kim thôi chứ, hộ lý có thể trị liệu cho bệnh nhân sao?, lẽ nào nối xương cũng thuộc về công tác của hộ sĩ?

"Đại thúc, ngươi có cái biểu tình gì vậy, đừng không tin a, ta thực sự biết mà."

Đường Tiểu Mạt cẩn thận xem cánh tay trái của Lăng Tu một hồi, ngẩng đầu lên nói, "Ngươi đây gãy xương hoành, nhất định là đã bị một lực rất lớn đánh gẫy, nếu như ta đoán không lầm, hẳn là bị côn hoặc các loại khí giới đập gảy."

Lần này, ngược lại Lăng Tu cảm thấy ngạc nhiên đối với nữ hài này, xem ra đúng là hiểu a, thậm chí ngay cả mình bị gãy thế nào cũng nhìn ra. Nghĩ đến nguyên nhân tạo thành gãy xương, Lăng Tu liền hận tên kia cường tráng đến nghiến răng, nếu không phải là hắn, bản thân không thể nào bị gãy xương; nếu không phải là hắn, chính bản thân càng không thể nào bị buộc phải nhảy sông để bỏ trốn.

"Đại thúc, ta cố định cho ngươi một lần nữa." Đường Tiểu Mạt rất nhiệt tình.

Lăng Tu suy nghĩ một chút, đã có hộ sĩ biết nối xương, vẫn nên hảo hảo lợi dụng một chút, cũng đừng để mình biến thành người tàn tật, vì vậy liền gật đầu đáp ứng.

Đường Tiểu Mạt hăng hái vội vàng lên lầu, thời điểm trở về trong tay có rất nhiều băng vải cùng cái nẹp, sau đó thận trọng tháo bang cho Lăng Tu, khi thấy là hai cái chân ghế thì, nàng trực tiếp "Xì" một tiếng bật cười, nói: "Đại thúc, ngươi cũng quá sáng tạo mà!"

Lăng Tu biết nàng đang nói nói mát, không khỏi thoáng cái mặt đỏ lên, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Đường Tiểu Mạt đặt cặp nẹp bên cạnh cánh tay gãy xương, sau đó cố định khuỷu tay cổ tay, lại dùng khăn tam giác gập cẳng tay giắt ở trước ngực. Thật đúng là sau khi bị cố định như vậy, rõ ràng Lăng Tu cảm giác được khớp xương phi thường thoải mái.

"Đa tạ!" Lăng Tu chân thành nói.

Đường Tiểu Mạt nở nụ cười: "Đại thúc, ngươi nói chuyện quá cứng nhắc, nào có người nào như ngươi khi nói cảm tạ mà mặt không thay đổi chut nào?"

Mặt không chút thay đổi?

Có... Có sao?

Lăng Tu rất nghi hoặc, bất kể là trước kia hay là hiện tại, hắn đều nói chuyện như vậy, như vậy là có vấn đề gì sao?

Đường Tiểu Mạt hiển nhiên không phải là rất lưu ý, duỗi người: "Ta đã hơn một tháng không có tắm, trên người thúi muốn chết, bây giờ trong nhà không còn mấy con quy kia nứa, ta phải đi tắm nước nóng."

Tự lẩm bẩm một tiếng sau đó liền chạy lên lầu, ở trên lâu, nghiêng đầu qua nói: "Lăng đại thúc, không cho ngươi nhìn lén nga."

Lăng Tu sửng sốt, lại im lặng nở nụ cười, thầm nghĩ: Đường Tiểu Mạt a Đường Tiểu Mạt, ngươi là đang nhắc nhở ta nhìn lén ngươi sao?

Quả thực, căn bản Lăng Tu cũng không có tâm tư kia, nhưng Đường Tiểu Mạt nói một câu, ngược lại là cố ý nhắc nhở hắn nghĩ đến phương diện kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.