Trong tổng đường Phi Ưng bang, bang chủ Sa Phi Ưng và ba vị đường chủ nghe xong chuyện Ngụy Phong bị người thích sát xong đều sững sờ. 
- Rốt cuộc là ai phái người đi chứ!? 
Ánh mắt Sa Phi Ưng quét qua Đổng Thành Vũ và Trang Lê, rồi dừng lại ở chỗ Lâm Phục Hổ. 
Trong ba người cũng chỉ còn ông ta có tính cách nóng nảy nhất, làm việc gì cũng không suy nghĩ đến đại cục. 
Hơn nữa cũng chỉ có người ở chiến đường chỗ ông ta mới có đủ thực lực một mình đi đến Thanh Trúc bang thích sát Ngụy Phong. 
- Oan ức quá mà bang chủ! Thực sự không phải người của ta đâu! Bọn thỏ đế Thanh Trúc bang tuy làm ra chuyện quá đáng, nhưng ta vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, sao có thể sai người đi báo thù vào lúc này chứ? 
Lâm Phục Hổ mang vẻ mặt oan ức nói. 
Sa Phi Ưng nhìn hắn một cái, không gặng hỏi nữa. 
Lâm Phục Hổ là người lỗ mãng, không phải hạng có thể giấu được chuyện, hắn nói không phải người hắn sai khiến, thì có lẽ là không phải thật. 
Trang Lê nói: 
- Bang chủ, giờ truy xét việc do ai sai người đi cũng không ích gì, dù sao giờ Thanh Trúc bang cũng mất hết mặt mũi rồi, đến bang chủ còn suýt chút nữa bị chết trong tay thích khách, lần này dù thế nào thì cũng phải đánh một trận rồi. 
Sa Phi Ưng gật đầu: 
- Không sai, đúng là phải đánh một trận, nhưng nếu đã đánh thì chúng ta không thể chịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1944107/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.