- Nghĩa phụ ơi là nghĩa phụ, giờ nói những điều này ông cho rằng còn có ích sao? 
Tô Tín nhìn Hổ tam gia, nhẹ lắc đầu. 
- Thật ra mối quan hệ giữa chúng ta có thể không đi đến nước này. Ông là nghĩa phụ của ta, Tô Tín ta nhờ ông mới đứng vững được trong Phi Ưng bang, nếu ông không ra tay với ta, dù tiền thuế của Khoái Hoạt Lâm hay Vĩnh Lạc phường ta cũng sẽ không đưa thiếu ông một xu, sao ông lại cứ muốn bức ép ta chứ? 
Sắc mặt Hổ tam gia tái xanh, cũng không biết là vì hối hận hay trong lòng đang căm hận. 
Chưa đợi Hổ tam gia trả lời, Tô Tín liền nói tiếp: 
- Thật ra ông không nói ta cũng đoán được gần hết, ông kiêng dè với thực lực mà ta gây dựng, ông sợ không thể khống chế được ta, vì vậy ông mới muốn chèn ép, ra tay với ta. 
- Người nghĩa tử mà ông bồi dưỡng hai mươi năm ông còn không tin chứ đừng nói đến ta, nên nói là Hổ tam gia ông không hề tin một ai cả! 
Hổ tam gia thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: 
- Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi là người thông minh, ngươi nên biết, giết ta ngươi tuyệt đối không thể ở lại Phi Ưng bang được nữa! 
- Nghĩa phụ ông lo nghĩ nhiều rồi, ta không muốn giết ông. 
Tô Tín lắc đầu. 
- Vậy ngươi muốn làm gì? 
- Ta chỉ muốn ông nói trước mặt bang chủ rằng Hầu Thông tự đến kiếm chuyện mới bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1944086/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.